Ôm và hôn không hề tách rời, anh để mặc Tống Chiêu tùy ý, như mặt đất đón nhận mọi thứ của cô, lại như cơn mưa lớn làm cô mềm yếu đi. Cho đến khi Tống Chiêu lại một lần nữa không thở nổi, cô mới kéo tay anh đang đè mình ra, mơ màng ngẩng đầu lên.
"Sao anh cứ, hôn người ta là như phát điên vậy.”
Tống Chiêu gối đầu lên n.g.ự.c anh, tóc cô rủ xuống vai, được anh gom lại trong lòng bàn tay.
"Là tại em ở trước mặt đàn ông cứ nhắc đến người đàn ông khác, ai mà thích nghe chứ.”
Anh nói với giọng điệu thờ ơ, nhưng Tống Chiêu nghe xong lại chống người ngồi dậy, giọng điệu và ánh mắt cùng lúc trở nên lạnh lùng.
"Không ai có thể so sánh với anh ấy.”
Không cần phải nói rõ "anh ấy" là ai, thái độ của cô anh đã hiểu, bầu không khí chuyển từ ngày tam phục sang Nam Cực trong tích tắc, Tố Mộc Phổ Nhật cũng ngồi dậy theo, nói với lời xin lỗi không mấy chân thành: "Tôi biết.”
Tống Chiêu chỉ ăn mềm không ăn cứng, anh rất chắc chắn về điều này.
Quả nhiên Tống Chiêu không nổi giận nữa, nhưng cuộc vui bị gián đoạn cũng làm cô mất hứng. Cô liếc nhìn vết thương trên vai anh, đưa lại quần áo cho anh.
"Anh về đi.”
Tố Mộc Phổ Nhật ngoan ngoãn nhận lấy, không hề dây dưa, mặc quần áo xong liền đứng dậy bỏ đi, nhưng đi được hai bước lại quay lại.
"Ngày mai em đi bằng cách nào, tôi đưa em đi.”
"Không cần đâu.” Tống Chiêu cúi đầu không nhìn anh, "Tôi chưa nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046378/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.