Có những lời vừa nói ra sẽ trở nên kỳ quặc.
Tống Chiêu ban đầu chỉ nói đùa, cô không phải loại người cứ thấy cơ thể là phát thèm, nhưng tai Tố Mộc Phổ Nhật lại đỏ ửng.
Tay cô vẫn đặt trên vai anh, vì trước đây hay cầm gậy, sau này lại làm nhiều việc nặng nhọc, tay Tống Chiêu không mềm mại, những vết chai mỏng dính đầy rượu thuốc, như thấm sâu vào da thịt anh.
Lúc họ quay về không đóng cửa sổ, một cơn gió đêm thổi qua, vén màn cửa lên một khe hở, ánh đèn tạm thời biến tấm kính thành một chiếc gương, Tố Mộc Phổ Nhật nhìn vào đó, lặng lẽ quan sát Tống Chiêu qua hình ảnh phản chiếu. Cô cúi đầu xoa bóp vai anh, có vẻ hơi ngại ngùng vì câu nói đùa vừa rồi, nhăn mặt định giải thích nhưng lại quyết định giả vờ ngây ngốc.
Tống Chiêu hồi bé rất hay giả vờ ngây ngốc, dù giờ đã trải qua nhiều chuyện, nhưng con người rốt cuộc vẫn không thể thay đổi hoàn toàn. Và chỉ cần anh nắm chặt điểm "không thể thay đổi" này, sớm muộn gì anh cũng có thể giữ cô lại bên mình.
Khóe môi của Tố Mộc Phổ Nhật thoáng gợi lên một nụ cười, khi Tống Chiêu đổ thêm rượu thuốc, anh đột nhiên nhún vai nhẹ một cái, khẽ rít lên.
"Đau hả?"
Tống Chiêu lập tức giơ tay lên, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của anh. Tố Mộc Phổ Nhật cố nhịn, giọng hơi khàn: "Không sao, mấy vết trầy xước này chẳng nhằm nhò gì.”
Tống Chiêu có chút áy náy, dù sao cũng là cô đã đ.á.n.h anh ra nông nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-ngon-nui-cao/5046377/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.