Lý Nghiên đi lên hành lang, tính hỏi La Tiểu Nghĩa chuyện bắn cung.
Tê Trì rời khỏi gốc cây, nhớ lại dường như hồi bé nàng cũng từng chơi những trò với tuyết như vậy.
Quang Châu rất ít khi có tuyết, dù có thì cũng chỉ rơi lắc rắc, trong ký ức nàng cũng chỉ cùng anh trai nghịch tuyết mấy bận. Mà lần nào cũng là anh trai ra tay, nàng đứng một bên vì anh trai không cho, sợ nàng bị cóng tay.
Nàng xòe tay ra, trong lòng bàn tay vẫn còn vụn tuyết, giơ tay phủi nhẹ, thầm nghĩ: đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, giờ nàng đã không còn là cô bé được anh trai chiều chuộng của ngày xưa nữa.
Bỗng nàng bất giác dừng chân, lúc này mới phát hiện trong vườn chỉ còn lại nàng và Bộc Cố Tân Vân đang ngồi một bên.
Hai người chỉ cách nhau có mấy bước, Bộc Cố Tân Vân cầm cung đứng dậy, không thể ngồi lì trước mặt nàng được bởi lẽ đó là thất lễ.
Tê Trì mỉm cười với em ấy.
Tiểu cô nương đứng đó, giống hệt như lần đầu gặp nhau, cũng mỉm cười lại với nàng.
Một lúc sau, tiểu cô nương nhìn gốc cây mà tuyết vừa rơi ban nãy, mở miệng bảo: “Trông phu nhân có vẻ vui khi thấy tuyết rơi, tôi cũng sẵn lòng bắn vài lần cho phu nhân, không biết phu nhân vui rồi thì có chịu nói chuyện mấy câu với tôi chăng.”
Tê Trì nghe thế thì buồn cười: “Sao lại nói thế?”
Bộc Cố Tân Vân kéo dây cung trong tay: “Nghe ông nội nói phu nhân xuất thân từ hoàng tộc, là huyện chủ tôn quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-ngoi-don-so/736713/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.