Bởi Tê Trì ốm nên đường về đi rất chậm, nán lại dịch quán hai hôm không nói, mỗi lần khởi hành được mấy canh giờ là lại dừng chân nghỉ ngơi.
Bây giờ đang dừng ở trên đường.
Hai bên trái phải con đường phía trước là sườn đồi và đồng hoang, không có thôn xóm nào ở quanh đó cả.
Chẳng qua là vì cần nghỉ nên mới dừng lại, chứ đây thực sự không phải là nơi thích hợp để dừng chân.
La Tiểu Nghĩa ngồi trên đống cỏ khô, cười với người bên cạnh: “Tam ca thương tẩu tẩu thật đấy, nếu là bình thường thì chúng ta cứ phải đi tiếp rồi.”
Hắn nghĩ, chắc là chuyện lúc trước đã qua rồi.
Lần này dẫn tẩu tẩu đi cùng đúng là quyết định sáng suốt.
Phục Đình ngồi bên kia, ngẩng đầu dốc rượu vào miệng, nhét lại nút bịt rồi lườm hắn: “Tự lo chuyện của mình trước đi.”
Nụ cười của La Tiểu Nghĩa lập tức tắt phụt, biết tam ca nhà hắn đang nói chuyện gì, đưa tay sờ mũi không tiếp lời.
Bình thường Phục Đình không hay nói chuyện này, cùng là đàn ông với nhau há cứ nói chuyện thị phi phong hoa tuyết nguyệt, thế mà hôm nay lại quàng tới hắn.
Chỉnh hắn xong, chàng đứng dậy rời đi.
Tê Trì vừa mới xuống xe, Tân Lộ và Thu Sương đi cạnh, Lý Nghiên cũng tiến lên đỡ nàng.
“Cô vẫn chưa khỏe hẳn, mấy hôm nay ở đất Bắc cũng độc quá.” Cậu lo lắng nhìn mặt cô mình, dựa sát vào người nàng.
Tê Trì khép chặt áo khoác, xoa đầu cậu, đúng là người vẫn còn uể oải.
Nhìn vùng đất bát ngát trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-ngoi-don-so/736700/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.