Lại một trận tuyết lớn vừa ngừng.
Những tia nắng ban mai nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa.
Nước lạnh trong chậu phản chiếu gương mặt.
Đặt con dao nhỏ cạo râu xuống, Phục Đình sờ lên cổ, vết thương đã đóng vảy trở nên cứng hơn.
Chàng cúi đầu sửa quân phục, ngồi xuống bên bàn.
Ngoài cửa có người đi bước chậm tiến vào, chàng đưa mắt nhìn sang.
Không phải là Tê Trì đến thay thuốc cho chàng, mà chỉ là một người hầu đi vào dọn bữa sáng lên.
Lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, trời đã sáng được một chốc rồi, bình thường vào giờ này chàng đã ra khỏi phủ đến doanh trại.
Nhưng hôm nay vẫn còn ngồi đây.
Khóe miệng chàng nhếch lên, cảm thấy đúng là buồn cười.
Ngay cả việc mỗi ngày ra ngoài quay về đều được nàng tới bôi thuốc đổi thuốc mà cũng đã quen rồi ư.
Nghĩ đến đây, chàng lập tức đứng dậy, đi lấy roi ngựa.
Vừa ra tới hậu viện thì gặp La Tiểu Nghĩa đi tới.
“Tam ca khoan đi đã.” Hắn hồng hộc chạy tới, đưa tay ra cản: “Đệ có chuyện tốt muốn nói với huynh.”
Phục Đình dừng bước.
***
Hôm nay Tê Trì dậy trễ.
Nàng nghĩ hẳn người đàn ông đó đã đi rồi, nào ngờ tới ngoài thư phòng thì lại lấy cửa mở.
Tay nhấc vạt áo bước chân đi vào, người đàn ông bên trong lập tức ngoái đầu nhìn.
Đứng cạnh chàng là La Tiểu Nghĩa.
Nàng thấy thế thì giả vờ như xoay người: “Chắc hai người có chuyện cần nói, thiếp ra ngoài vậy.”
La Tiểu Nghĩa vội nói: “Tẩu tẩu là người trong phòng của tam ca, cần gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-ngoi-don-so/736688/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.