Đương nhiên Tê Trì biết cưỡi ngựa, ngày trước thường xuyên ra ngoài đi lại, thêm việc không thể để lộ thân phận nên cũng hay có những thời điểm không tiện đi xe hay thuyền.
Nếu không biết cưỡi ngựa thì đi đường rất bất tiện, điều này có thể tưởng tượng được.
Ngựa của Phục Đình là ngựa chiến trong quân đội, toàn thân đen bóng, thân dài chân cao.
Nàng ngồi trên ngựa trông như hạc đứng giữa dòng người, đám đông rối loạn không ai chạm đến được nàng.
Giục ngựa lao đi, tới lúc khỏi biển người thì nàng mới ghìm cương dừng lại.
Yên da dưới thân đã cũ, vỏ ngoài nâu xám nứt toác để lộ mấy đường vân.
Nàng giơ tay sờ, cảm thấy quá thô ráp. Bỗng nhớ lại khi người đàn ông ấy dứt khoát ôm nàng lên ngựa… Từ phía xa nàng ngoái đầu nhìn.
Cổng thành đã khuất khỏi tầm mắt, không biết giờ chỗ chàng thế nào rồi.
Thu Sương bị tụt lại ở đằng sau, nửa canh giờ sau mới về tới phủ đô hộ.
Nàng ta còn đang lo lắng, nhưng vừa vào cửa phủ gặp Tân Lộ, nghe nói gia chủ đã an toàn trở về thì thở phào một hơi.
Sau khi quay về, việc đầu tiên Tê Trì làm là mở sổ sách ra kiểm tra lại các cửa tiệm ở ngoài thành, sau đó ngồi trước cửa sổ, im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không còn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo trên phố nữa.
Thu Sương đi vào phòng, dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, thấp giọng hỏi: “Gia chủ, tiếp theo phải làm như thế nào đây?”
Hiện tại đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-ngoi-don-so/736687/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.