12 giờ đêm, lại là một đêm mưa, quán bar đóng cửa khá sớm.
Quán bar trống rỗng, một nam một nữ ngồi ở hai đầu, mỗi người gọi nửa két rượu, tự cụng tự uống, không quan tâm đến nhau.
Nhạc nền là bài [Đáng tiếc không phải anh] của Lương Tịnh Như, giọng hát có chút tang thương, bỗng nhiên nghe thấy vô cùng hợp tới tình huống.
“Vì anh em cố gắng thay đổi bản thân
Nhưng cũng chẳng thể thay đổi được câu chuyện đã định sẵn
Tưởng rằng chỉ cần bên cạnh anh thì đã là mãi mãi
Cứ ngỡ vẫn đang là ngày hôm qua
Nhưng ngày hôm qua đã mãi xa rồi
Nhưng khi nhắm mắt em vẫn nhìn thấy nó
......
Đáng tiếc không phải anh
Cùng em đi đến cuối con đường
Từng cùng nhau bước đi nhưng lại lạc mất ở ngã rẽ đó
Cám ơn anh
Đã nắm lấy đôi tay em
Để em có thể cảm nhận được sự dịu dàng đó…”
Hai người nắm tay nhau xuất hiện, Hồ Mộng và Tóc Trắng đang say sưa uống rượu nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, ánh mắt tạm dừng hai giây, sau đó... không cầm lòng được mà đồng thời nhắm mắt lại.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Hồ Mộng xấu hổ sờ sờ tóc, Tóc Trắng giả bộ ho khan, đồng thời nhìn sang chỗ khác.
Ánh mắt của Chu Thanh Dao ngó qua ngó lại, mở miệng nói mang tính thăm dò: “Các cậu…”
Không biết hai chữ nào kích thích sợi dây thần kinh nào của Hồ Mộng mà cô ấy đỏ bừng mặt, nhảy dựng lên như thể con hổ bị giẫm phải đuôi: “Các cậu cái gì chứ? Làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-hien/368660/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.