Lúc gần tối, chân trời dấy lên rạng mây đỏ tía, ánh mặt trời trở nên ảm đạm mà đầy ý thơ.
Ánh sáng màu vàng cam dịu nhẹ, xuyên qua kính cửa sổ ở hành lang chiếu lên mặt Trình Tiêu.
Trước mặt anh là một cánh cửa lớn đóng chặt, rỉ sắt loang lổ, nhìn rất cũ kỹ.
“Dao Dao...”
Bị ăn bơ nửa tiếng, người trong phòng vẫn im lặng, quyết tâm không để ý tới anh.
Trình Tiêu đủ kiên nhẫn, đứng thẳng tắp ở ngoài cửa, đờ ra như cái cọc gỗ.
Anh luôn gõ cửa hai cái, sau đó yên tĩnh đợi.
Thời gian lại trôi qua mười phút trong im lặng.
“Cốc cốc.”
Cửa lại bị gõ vang.
“Anh có việc phải đi ra ngoài, lát nữa lại đến tìm em nhé.”
Vừa dứt lời, bên ngoài phòng lập tức truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng xa, mãi cho đến khi khôi phục yên lặng.
Cô gái nhỏ cúi người tựa lưng vào phía sau cửa uể oải cúi đầu, trong lòng rầu rĩ.
Nhanh như vậy đã bỏ cuộc rồi...
Kể mà dỗ thêm một lát, một lát nữa là được.
“Két.”
Cửa mở ra một khe nhỏ, cô nín thở, từ từ đẩy ra, thò cái đầu nhỏ liếc mắt xuống hành lang, rỗng tuếch.
Đang buồn bực thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ bên cạnh, dùng sức kéo cửa chính ra.
Chu Thanh Dao sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tiếng hét chói tai kẹt ở cổ họng, lúc mở miệng bị người ta bịt miệng lại, ôm sau eo rồi tiện tay kéo cô vào trong.
Cửa đóng lại.
Đôi mắt của người đàn ông trước mặt đen thâm thúy, khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-mai-hien/368614/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.