Sau câu chúc thuận miệng với tình huống, người theo trông bệnh nhân lăn ra ngủ rất ngon. Để lại thao thức cho người đang nằm viện.
Ngắm cô ngủ một hồi, Hoàng Nam nhẹ nhàng bước xuống giường, phủ chiếc chăn nhỏ giữ ấm cho Xuân Thanh. Anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.
Trời đã tờ mờ sáng. Khu hành lang còn vắng bóng người. Hoàng Nam đi về hướng hàng ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Anh cần suy nghĩ và sắp xếp một số việc vừa phát sinh.
Đang ấm áp ngủ ngon, tiếng bước chân rộn rịp ngoài kia làm Xuân Thanh tỉnh giấc. Nhận ra trên người mình phủ chiếc chăn nhỏ mà cô đã thuê đêm qua cho anh. Xuân Thanh xoay mặt nhanh về phía giường. Ở đó trống trơn.
Đôi mắt lim dim còn ngái ngủ chợt tỉnh táo quan sát khắp phòng. Anh không có ở đây.
Xuân Thanh tung cái chăn, bật dậy, thầm chửi mình: ngủ như heo!
Cô vừa đứng lên khỏi chiếc giường xếp đã nghe tiếng anh: "Em dậy rồi à?"
Xuân Thanh há miệng nhìn ngốc vào người vừa mới khỏe lại. Anh tinh tơm trong bộ âu phục mới, tay xách phần thức ăn để lên chiếc tủ con.
"Em vệ sinh, ăn sáng!" Hoàng Nam nói với nhỏ học trò đang ngây ra nhìn anh.
"Quần áo..." Xuân Thanh chỉ vào bộ âu phục anh đang mặc.
"Tôi vừa ghé qua nhà! Em ăn sáng đi nhé!"
Nói xong câu đó, anh đi vội ra cửa. Xuân Thanh hỏi với theo: "Sao anh không ăn?...Mà đi đâu đó?"
Anh xoay người mỉm cười nhìn Xuân Thanh: "Tôi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-gian-hoa-tigon/2723721/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.