"Em không cho anh đi!" Tại ngưỡng cửa Hoàng Nam bị một vòng tay giữ chặt.
"Buông ra!" Giọng Hoàng Nam lạnh lẽo không còn độ ấm.
"Không! Hoàng Nam! Em không buông!" Cô ta vẫn cố chấp. Một mực giữ lấy thắt lưng người con trai.
Cô ta không dám buông. Bởi đã buông một lần rồi. Để mất một lần rồi. Đau đến tê tâm liệt phế. Nên giờ này cô ta không muốn mình rơi vào bi kịch cũ.
Một năm trước, khi anh quyết định rời thành phố A, cô ta cũng ôm anh như thế này, van xin anh, năn nỉ anh đừng rời xa. Có bao nhiêu nước mắt, cô ta đều chảy hết để mong đổi một cái gật đầu đồng ý ở lại từ anh.
Nhưng kết quả thì sao? Anh không hề động lòng, vẫn nhẫn tâm thốt lên hai tiếng: buông tay!
Trong một giây sỉ diện, cô ta đã chu toàn theo yêu cầu của anh.
Thế là anh đi. Bước một mạch về hướng con tàu, đầu không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần để mặc người nặng tình yêu anh đứng đó, bơ vơ ở sân ga một chiều thu buồn.
Đời người có những việc hối hận một lần đã đủ. Nên lần này: "Em quyết không buông!"
"Xuân Lan! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa em mới hiểu đây?" Hoàng Nam mệt mỏi thật sự. Có những việc vì nể tình nhau mà nhượng bộ thương lượng. Nhưng tình yêu thì tuyệt đối không!
Anh đã dứt khoát rõ ràng ngay lần đầu tiên tỏ tình của Xuân Lan khi mới bước vào Đại học. Vậy mà, cô ta vẫn cố chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-gian-hoa-tigon/2723683/chuong-32.html