Thấy đôi mắt nhung đen ngập tràn nước, Hoàng Nam đau lòng. Anh giơ tay, run rẩy lau đi hàng nước mắt đầm đìa trên gương mặt người con gái. Rồi sau đó cũng nghẹn ngào lẩm bẩm: "Xuân...Thanh!"
Cô khóc lớn hơn, trước mắt dần nhòe đi tất cả nhưng vẫn cố gắng nhìn vào đôi mắt nhuốm đau thương của anh: "Hoàng Nam, em nhớ anh nhiều lắm! Anh có biết không?"
"Anh xin lỗi!"
"Em đau lòng nhiều lắm, anh có biết không?"
"Anh xin lỗi!"
"Năm nào em cũng về chờ anh dưới giàn hoa tigôn đỏ, anh biết không?"
"Xin lỗi em!" Giọng trầm thấp mang nhiều buồn thương. Hoàng Nam không kiềm lòng được nữa, anh cúi đầu khẽ khàng hôn lên khóe mắt đầy nước của Xuân Thanh, hôn lên sóng mũi nhỏ. Rồi đôi môi di chuyển xuống hôn lên cánh môi cô.
Thời khắc môi anh chạm vào môi Xuân Thanh, anh nghe tiếng nức nở của người con gái. Anh cuối cùng cũng hiểu: yêu một người sâu đậm là như thế nào. Trái tim rỗng bấy lâu dường như ai khoét lập tức được lấp đầy, mọi khoảng trống trong tâm hồn cũng dần che kín. Nỗi đau như cắt từng đoạn ruột của những tháng ngày trốn tránh nhanh chóng được chữa lành.
Anh xiết chặt thêm vòng tay, kéo cô sát nhập vào cơ thể để hai đôi môi cùng triền miên quấn quýt.
Nụ hôn đầu của mối tình đè nén bốn năm, phút chốc từ e ấp chuyển sang đam mê cuồng nhiệt. Bàn tay nóng rẫy của anh cũng dần không an phận. Nó chạy loạn khắp sóng lưng người con gái.
Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-gian-hoa-tigon/2723659/chuong-41.html