Về đến nhà, Xuân Thanh mới vỡ lẽ vì sao mẹ biết cô và Hoàng Nam ở bên nhau. Một trăm phần trăm là tên mách lẻo đang bê mâm bát đĩa kia.
"Ông méc mẹ tui hả?" Xuân Thanh rút bàn tay ra khỏi tay Hoàng Nam, lao nhanh đến chất vấn.
"Hì...hì...Chị dâu! Gọi dễ nghe chút được không?" Hoàng Việt đặt mâm bát xuống bàn ngước mặt cười với Xuân Thanh.
Cô đang tức nhưng nghe tiếng chị dâu cậu ta gọi, cơn giận chợt nguôi ngoai tức thì: "Coi như...em biết điều, chị tha!" Cô nghếch mặt cười tự mãn.
Hoàng Việt ý thức được không thể chọc giận người con gái mà cậu phải gọi là chị kia nên đành quay sang ông trai xả chút ấm ức: "Anh trai, anh sướng thật nha! Ăn... rồi giờ ăn thêm! Em ở nhà phụ dì vặt lông gà nấu cháo tẩm bổ cho hai người!"
"..." Hoàng Nam đỏ mặt. Anh trừng cho thằng em trai ánh mắt.
Hoàng Nam: Em đừng nói lung tung!
Hoàng Việt: Em chỉ có nói đúng! Anh không phải mới ăn...chị dâu sao? Đừng nói vơi em...anh thích ăn chay nữa đấy nhé! Có gà có thịt rồi, anh cứ ăn đi để bồi bổ sức khỏe bị hao mòn vì nhớ thương bấy lâu!
Hoàng Nam: Ai dạy hư em?
Hoàng Việt: Anh chứ ai? Môi anh còn dính son kìa!
Hoàng Nam giật mình. Anh đưa tay lên môi quẹt vội vài đường.
Hoàng Việt thấy vậy hài lòng, cậu muốn cười to cho hả dạ vì ở đó chẳng có vết son nào. Cậu là chỉ phỏng đoán bậy. Vậy mà xem chừng...có ý đúng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-gian-hoa-tigon/2723658/chuong-42.html