Hơn mười hai giờ đêm, Phó Dung Dữ quay trở lại bệnh viện.
Bước đi trên hành lang lạnh lẽo, bên ngoài cửa sổ là quang cảnh thành phố sáng rực rỡ như ban ngày. Tiếng pháo hoa phá tan bầu không khí tĩnh lặng của căn phòng. Cửa phòng bệnh mở ra, hơi lạnh cũng theo đó mà len lỏi vào, bầu không khí vẫn còn mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Anh chậm rãi đi đến giường bệnh, bàn tay nhẹ nhàng đặt bao lì xì xuống dưới gối.
Một lúc sau, Phó Dung Hồi tỉnh giấc, đôi mắt màu hổ phách hoàn toàn trống rỗng, hai tay quơ về phía anh: “Anh.”
Phó Dung Dữ dịch ghế lại gần, khoảng cách vừa đủ để anh ấy có thể chạm vào tay áo vest của anh.
“Tối nay... nhà họ Tạ có náo nhiệt không anh?”
Phó Dung Hồi nhỏ giọng hỏi, phá tan bầu không khí nặng nề.
“Rất náo nhiệt, bà chủ nhà họ Tạ còn chuẩn bị bao lì xì năm mới cho em.” Phó Dung Dữ vừa uống thuốc dị ứng xong nên cổ họng còn hơi khàn, khi ở trên xe đã thay sang bộ quần áo mới nên trên người không còn mùi rượu.
Vừa dứt lời, anh cầm lấy tay anh ấy để xuống dưới gối.
Bàn tay của Phó Dung Hồi chạm được vào chiếc bao lì xì màu đỏ. Anh ấy khẽ dùng tay mơn trớn, cảm nhận hoa văn in nổi trên chiếc bao lì xì, trên môi khẽ nở nụ cười: “Anh thay em gửi lời cảm ơn đến mẹ của Tiểu Quan Âm nhé.”
Ký ức về cô gái nấu cho anh một bát mì trứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-doa-hoa-hong/2497504/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.