Vào buổi tối, cánh cửa phòng tập múa của Tòa nhà nghệ thuật vẫn khép hờ, thắt lưng của Kiều Niên treo ngược trên thanh gỗ dài, phần bụng cong tựa mái vòm và cánh tay dài chống đất tạo thành một vòng cung nhẹ nhàng và duyên dáng được vẽ nên bằng một nét bút cứng cáp. Nhìn từ xa, cơ thể gần như gấp lại giống hệt một tấm chăn mềm và nhẹ. Ngọn đèn sợi đốt treo lơ lửng trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, mặt cậu hướng lên trên, tập luyện lâu quên bẵng cả thời gian, đôi mắt tê dại có thể nhìn thẳng vào quầng sáng chói lóa.
Cánh cửa mở ra, một bóng người cao gầy đến gần Kiều Niên, đứng trước mặt cậu, chặn ánh sáng trắng lại, như một đám mây mù che khuất ánh mặt trời đang thiêu đốt. Bên ngoài, thực sự co tia chớp xẹt qua, Kiều Niên đột nhiên thấy hoa mắt chóng mặt.
“Đàn em, cậu tập lưng xong chưa?”
Kiều Niên thu cánh tay về, xuống khỏi cột, co người vặn lại eo, ngoái đầu nhìn anh ta, “Vâng, xin lỗi, tôi tưởng không có ai trong phòng tập múa này. Tôi sẽ đi ngay đây.”
“Tôi không đến để chiếm phòng tập múa. Tôi đến tìm cậu. Cậu là Kiều Niên đúng không. Thầy Thẩm khoe với tôi là cậu có kỹ năng cơ bản vững chắc nhất, và rất chịu khó. Giờ được thấy quả đúng là không nói ngoa.”
“Cám ơn đàn anh đã khen, xin hỏi đàn anh tên là gì?”
Sau khi vặn lại eo, Kiều Niên thẳng lưng, đứng dậy, ngồi trên thảm và cởi giày, cầm áo khoác đắp lên vai, chuẩn bị rời đi.
“Tôi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-dau-ngon-tay/992456/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.