Khi trở lại nhà họ Nguyên, Kiều Niên đổ thịt từ trong túi ra bát.
“Cám ơn Kiều Niên.” Nguyên Ngữ tháo mặt nạ xuống, cười như gió xuân.
“Chị, không cần phải cảm ơn đâu ạ, khi nào chị ăn xong thì bảo em, em sẽ đi rửa sạch bát rồi sẽ về nhà.”
Trước đây, nếu như đã muộn thì Kiều Niên sẽ lựa chọn ngủ lại, ngủ cùng với Nguyên Thỉnh Trình. Chuyện này vốn dĩ là chuyện rất bình thường. Nguyên Ngữ bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ: “Đã trễ thế này, sao em lại muốn về nhà, sao không ở lại nhà của bọn chị rồi ngủ cùng với Tiểu Nguyên? Trước kia em vẫn thường như vậy mà.”
Nguyên Ngữ nói xong thì quay đầu sang nhìn Nguyên Thỉnh Trình theo bản năng.
Nguyên Thỉnh Trình quay đầu. Cậu yên lặng không nói gì nhìn về phía Kiều Niên, không biết cậu đang nghĩ gì.
Ngủ cùng nhau…
Kiều Niên đứng ở bên cạnh Nguyên Thỉnh Trình, mí mắt rũ xuống, lông mi khép hờ, đột nhiên cậu không biết phải làm sao.
Cậu vừa đảo mắt, thì ánh nhìn của Nguyên Thỉnh Trình đập thẳng vào mắt cậu, cậu yếu ớt hỏi ngược lại: “Có thể chứ? Không sao cả, nếu như cậu để ý thì tôi có thể về.”
“Còn hỏi nó làm gì, đương nhiên là có thể chứ.” Nguyên Ngữ tai thính nghe thấy được, liền nói xen vào.
Câu hỏi mới lạ này khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái không thể giải thích được.
Ánh mắt của Kiều Niên chớp động như ánh sao sáng ngời trên bầu trời, giọt nước bị mờ đi, Nguyên Thỉnh Trình nhìn một lát, yết hầu khẽ động, sau đó cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-dau-ngon-tay/235005/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.