Sư phó ghét bỏ Tần Thâm như thế cũng là có nguyên do.
Chưa ăn được bao nhiêu, ông đã lôi người ra ngoài.
Đứng hút thuốc lá, Tần Thâm mời ông một điếu, rồi cúi đầu xuống, hắn ở cái tuổi này thiếu một chút khí phách, mặt mày thì lại quá thâm thúy cương nghị.
Sư phó nhẫn nhịn hút hai điếu thuốc, nhìn bộ dáng bát phong bất động của hắn giận đến nghiến răng, lớn giọng mắng: “Con thật đúng là cánh cứng rồi, muốn làm cái gì thì làm, con có nghe lọt tai những gì thầy đã nói trước đây không hả? Chạy xa như vậy là do tức giận hay là muốn làm cái gì đây? Bảo con đổi nguyện vọng con lại không đổi! Bây giờ thư thông báo cũng sắp gửi về rồi! Trong mắt con có còn coi thầy là thầy của con không? Nhà thầy không chứa được con! Con liền xem thường? Đồ chó con, con muốn chọc thầy tức chết sao!”
Tần Thâm mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhìn thẳng đứng nghiêm, chờ thầy xả giận xong, mới nói: “Người quá lời rồi.”
Tần Thâm là kiểu người muốn làm việc lớn, không nói chuyện cũng không nghe người khác khuyên, vì thế mà sư phó tức giận đến nỗi chỉ muốn vặn đầu của hắn xuống đập vào tường, thử một chút xem có phải cái đầu này làm bằng sắt hay không.
“Ba mẹ con không ở quá xa.” Lời này của Tần Thâm bây giờ không có chút ý nghĩa thực tế nào, cha mẹ của hắn ly hôn so với thời gian hắn ở cùng sư phó còn lâu hơn nhiều, có thể nhớ được tướng mạo của mẹ thông qua lời người khác nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-cay-anh-dao/148262/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.