Cô cứ mãi thắc mắc, rốt cục Riftan đã phản ứng kiểu gì mà vị thầy pháp vô cảm ấy, với tinh thần thép lại có thể sợ tái mặt đến vậy. Max siết chặt tấm vải, rõ ràng là đang lo sợ. Thấy vậy, Ruth nhanh chóng nói thêm:
”Đừng lo quá. Người phụ nữ góp một phần to lớn vào cuộc chiến này. Nếu Lãnh chúa Calypse mất kiểm soát, toàn bộ người ở Ethylene sẽ chạy đến ngăn Ngài lại. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi luôn đứng về phía cô. Chúng ta đều là một phần của lịch sử, nên Ngài lãnh chúa sẽ không giết tôi đâu.”
Max căng mắt ra còn Ruth gãi đầu ái ngại.
“Tự mà nghĩ đi, tôi chưa đủ khả năng thể hiện lòng biết ơn của mình đâu. Tôi còn tồn tại đến giờ này là nhờ hết vào Phu nhân. Cảm ơn.”
Bất ngờ bởi sự chân thành ấy, Max gấp gáp vẫy tay. “K-Không có gì đâu. Tôi rất vui…vì không ai bị thương.”
Một nụ cười đượm buồn bỗng dưng nở trên môi Ruth, nhưng trước khi cô kịp hỏi gì, vị pháp sư đã rời khỏi ngôi lều. Dù chỉ là cuộc nói chuyện ngắn, Max vẫn thấy như kiệt sức. Cô bất tỉnh suốt cả tuần, các vết thương trên người có vẻ đều đã được chữa khỏi, nhưng tứ chi cô rã rời và đầu như đeo đá. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy về phía lều rồi 2 nữ tu hớt hải xuất hiện.
“M’phu nhân.”
Max cười hiền lành khi thấy Idcillia và Selena. Thấy họ đều còn sống và khỏe mạnh, cô thở một hơi nhẹ lòng. Idcillia lập tức chạy đến, lót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/546724/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.