Yulysion cúi xuống càng thấp càng tốt để giảm tác động của bước chân lên cơ thể của Max, trong khi chạy nhanh qua khu rừng. Nàng bấu chặt cằm, cố nén hàm răng run lên vì lạnh và cơn đau quặn thắt nơi bờ vai. Nàng chợt nhận ra rằng sẽ tốt hơn nếu nàng bất tỉnh. Tuy nhiên, nàng không thể để mình khuất phục vì có khả năng nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
"Ở đây!". ngôn tình tổng tài
Garrow, người đang chạy trước họ đểquan sát xung quanh, vẫy tay và hét lớn. Khi họ đến gần anh, Max nhìn thấy qua đôi mắt đục ngầu của mình rằng anh đang chỉ vào một hang động nhỏ ẩn mình giữa một số cây dị dạng. Anh đặt chiếc áo choàng của mình lên mặt đất cho Max, và Yulysion nhẹ nhàng đặt nàng lên đó, như thể cậu ta đang giữ lấy một chiếc thủy tinh quý giá, dễ vỡ. Tuy nhiên, dù cậu có cẩn thận đến đâu, toàn thân nàng vẫn không ngừng kêu gào đau đớn, có cảm giác như bị tẩu hỏa nhập ma. Max cắn vào lớp vải mà nàng đang đè lên mũi để cầm máu, mồ hôi đầm đìa. Nhìn thấy nàng đau đớn tột cùng dù là một cử chỉ nhỏ nhất, Yulysion càng khó chịu hơn.
“Garrow, chúng ta nên làm gì đây? Tôi nghĩ chúng ta cần chỉnh lại vai cho phu nhân..."
"Ta không biết phải làm gì. Nếu không làm đúng, ta có thể làm gãy xương của phu nhân hoặc khiến cơn đau tồi tệ hơn. Hãy đặt một chiếc dằm lên vai phu nhân và giữ nó tại chỗ."
Garrow quỳ xuống bên cạnh nàng, xé toạc chiếc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/546723/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.