Max mở miệng trong sự sốc. Không lỡ một nhịp nào, Riftan hôn lên môi nàng và trượt lưỡi vào. Max siết chặt cánh tay to lớn, cứng chắc của chàng. Lưỡi mềm của chàng quét vào miệng, chạm vào mọi nơi nó có thể chạm tới. Những sợi tóc tơ mềm mại ở phía sau cổ nàng ấy bay lên từng cái một.
Nụ hôn của chàng rất dữ dội và không thể đoán trước. Ngực nàng đau đớn khi nụ hôn của họ sâu hơn, sự chuyển động khoái lạc trong miệng nàng nhẹ nhàng quét qua răng, lưỡi của nàng và bên trong má nàng. Nàng thở hổn hển và bám lấy cơ thể chàng, run rẩy.
"Haaa..."
Nàng rên rỉ như thể nàng đang bị sốt và cơ thể nàng nóng lên vì khoái cảm, và nổi da gà trên da. Nàng vòng tay ôm lấy cổ chàng, và vào lúc đó, khi nàng nhìn qua vai chàng, nàng thấy những người hầu đang mở to mắt. Max nhìn chằm chằm trống rỗng vào họ khi trái tim nàng dừng lại.
Ba người giúp việc đứng đơ như đá, quên nhiệm vụ dọn bàn. Cánh tay của họ vẫn còn vươn ra như thể họ vẫn đang bày đĩa và thắp sáng nến. Max hét lên và đẩy Riftan ra với nắm đấm yếu ớt của mình, cúi mặt xuống gần cổ.
Chàng liếc về phía sau và di chuyển ra khỏi ô cửa, giữ Max trong một cánh tay. Chàng nói một cách bình tĩnh mà không có biểu cảm gì.
"Ra ngoài nếu các người xong việc."
Max cảm thấy mình sẽ chết vì xấu hổ. Những người hầu gái di chuyển chậm chạp trong một giây, như thể thức dậy sau khi mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/546624/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.