Max lao tới.
“Em, em sẽ đến nơi các thuộc hạ của công tước và mang nhu yếu phẩm về. Có lý do gì mà chàng chi trả cho việc duy trì Lực lượng Đồng minh...!”
"Chúng ta không còn thời gian để lãng phí nữa."
Riftan cắt lời nàng hơi thô bạo.
“Ngay cả khi gia tộc công tước gửi tiếp tế khác, họ sẽ lại bị cướp trên đường đi. Chúng ta nên mau chóng đến Dristan."
Sau đó, chàng quay lại và gật đầu với những người lính.
“Bây giờ, hãy đưa những thứ đó vào xe hàng quân sự. Cùng với thức ăn mua ở đây, chúng ta có thể sống sót trong khoảng một tuần.”
Binh lính lập tức kéo những bao bánh mì, khối thịt đông lạnh và những thùng bia từ các toa xe và vác chúng lên vai. Max, người đang lặng lẽ theo dõi cảnh tượng, cắn môi và nhìn chằm chằm vào những người đánh xe.
Có vẻ Riftan thực sự nghĩ rằng hàng hoá đã bị cướp, nhưng nàng không thể rũ bỏ sự nghi ngờ rằng thuộc hạ của công tước đã giở trò gian xảo.
Nàng liếc ánh mắt sắc bén về phía người đánh xe và binh lính đang nhìn xung quanh với vẻ mặt kinh hãi, rồi quay đi. Dù sao đi nữa thì việc đó cũng không quan trọng. Như Riftan đã nói, họ không thể thay đổi việc thiếu nhu yếu phẩm. Suy cho cùng, những gì nàng đã làm đều vô nghĩa.
Nàng chỉ dẫn vị hiệp sĩ đang đứng phía sau đưa người lái xe và binh lính đã kéo xe ngựa về doanh trại để nghỉ ngơi, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1905213/chuong-405.html