Max xoa lông mày một cách thô bạo. Nàng muốn làm điều gì đó thật tuyệt cho chàng, nhưng hoàn cảnh và thời gian đều không đúng để nàng có thể làm điều đó.
Nàng nhớ lại đống thư khổng lồ mà nàng đã viết ở Tháp Thế giới. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu nàng làm và gửi một vật gì đó kỷ niệm khi nàng có thời gian. Bụng nàng thắt lại khi nghĩ đến việc nàng đã rơi vào trạng thái thiếu ngủ hàng tháng trời chỉ để viết những bức thư mà nàng thậm chí không thể gửi được.
Nàng bật dậy khỏi chỗ ngồi và sốt ruột đi lang thang xung quanh doanh trại. Có thể mãi mãi nàng sẽ không thể khôi phục lại mối quan hệ với chàng. Chỉ vì chiến tranh kết thúc và họ trở về Anatole, không có nghĩa là mối quan hệ của họ sẽ trở lại như xưa.
‘Không, họ có thể an toàn quay lại Anatole không?’
Đột nhiên một cảm giác sợ hãi đến ngạt thở bao trùm lấy Max. Không thể để chàng đến một nơi nguy hiểm trong tình trạng này được. Nàng phải gặp Riftan và nói điều gì đó. Không có thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, nàng quấn chặt áo khoác và đi ra ngoài.
Ngay khi nàng ra khỏi cửa, một cơn gió dữ dội vụt qua mặt nàng. Nàng đợi một lát cho gió lặng rồi từ từ di chuyển tiếp.
Màn đêm phương Bắc dường như lạnh và tối hơn gấp nghìn lần so với phía Nam. Không có một ngôi sao nào trên bầu trời, và gió không ngừng thổi từ mọi hướng.
Nàng thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1905070/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.