Max cảm thấy khó hiểu. Nàng đã tặng chàng món đồ trang trí đó gần 4 năm rồi. Đó chẳng qua là một chuyến mua sắm vội vã khi đi ngang qua phố. Max lẩm bẩm bằng một giọng run rẩy khi nàng cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
"Cái đó… em không biết là chàng vẫn giữ nó."
Chàng nắm chặt chiếc túi da của mình. Sau đó chàng nhìn xuống mặt đất và nói một cách tự vệ.
“Đó chỉ là thứ mà ta thường mang theo.”
Má chàng càng đỏ hơn, có lẽ vì chàng nghĩ đó là một cái cớ không hề thuyết phục. Riftan lẩm bẩm một câu chửi thề nhỏ và bước nhanh hơn. Theo phản xạ, Max nắm lấy vạt áo choàng của chàng.
“Nhưng, nhưng mà… Chàng đã đến tìm nó ngay khi nó biến mất.”
Mặt chàng hơi nhăn lại trước những lời của nàng. Riftan không nói gì và chỉ tiến về trước. Max đi theo chàng và cắn chặt môi.
Nàng không thể hiểu tại sao chàng lại cố che giấu điều hiển nhiên. Và tại sao chàng lại im lặng và ủ rủ như vậy? Có thể là do Riftan đang ngoan cố xây dựng một bức tường phòng vệ.
Nàng cảm thấy mệt mỏi khi thấy chàng cố gắng che giấu cảm xúc của mình một cách ám ảnh. Nàng muốn phá bỏ bức tường mà chàng đã dựng lên và mang Riftan của ngày cũ trở lại. Nàng không muốn ở bên người đàn ông cư xử như một người khác nữa.
Cảm nhận được cảm xúc mà nàng đã kìm nén bấy lâu nay dâng trào, Max kéo mạnh gấu quần áo của chàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-bong-cay-soi/1905068/chuong-333.html