Nhưng trước khi nàng có thể nhìn nó, Ruth đã nhanh chóng giật lấy. Alburn đứng dậy và phun ra lời nguyền rủa.
“Cái con người trơ trẽn này! Anh có quyền gì mà lấy nó!"
"Tôi không làm mất nó đâu, hãy để tôi xem nào!”
"Đừng có vô lý như vậy! Anh có biết tôi đã trải qua những khó khăn gì để sao chép nó không? Không thể để kẻ phản bội có được nó!”
Alburn đỏ mặt và giật lấy tờ giấy da một cách dã man. Ruth cau mày và trừng mắt nhìn anh ta.
“Chẳng phải chúng ta vẫn phải phân tích nó và tìm ra cách phá giải sao? Nếu vậy, cho tôi xem thì vẫn là tốt hơn, phải không?”
Alburn khịt mũi, cuộn tấm giấy da và nhét lại vào túi.
“Tại sao tôi phải nhờ một con người khi mà anh ta đã nói không thể lãng phí cả đời mình trong phòng thí nghiệm? Dù mưa hay nắng, thì vẫn có rất nhiều pháp sư cống hiến hết mình để nghiên cứu.”
Khi chủ đề nhạy cảm xuất hiện, Ruth lập tức ngậm miệng và lặng lẽ lui vào trong góc. Calto nhìn anh ta chằm chằm như thể thấy anh ta thảm hại, rồi chuyển ánh mắt sang Alburn và Geoffrey.
“Các cậu đã làm một điều thực sự táo bạo. Ta rất tự hào. Nhưng ta không thể bỏ qua mà không hỏi. Các cậu đã sao chép nó bằng cách phương tiện gì? Ta tự hỏi làm thế nào mọi người có thể ẩn náu bên trong thành phố quái vật mà không bị phát hiện.”
"Tôi đã sử dụng phép thuật gây ảo giác."
Geoffrey nói với một nụ cười tự hào.
“Khi Lãnh chúa Calypse hỏi liệu có phép thuật nào để làm sao nhãng tinh thần của lũ quái không, tôi chỉ có thể nghĩ ra phép thuật đó. Tổ Wyvern nằm một bên của ngọn núi đá gắn liền với lâu đài, và một đường hầm được đào bên ngoài để thải phân của Wyvern. Chúng tôi đã xem xét kỹ lưỡng cấu trúc bên trong của lâu đài bằng phép thuật tìm kiếm của mình và lên kế hoạch ẩn náu bên trong.”
“Nó khá rủi ro. Như mọi người đã biết, có thể gây ảo giác cho quái vật, nhưng rất khó để khiến chúng rơi vào ảo ảnh mà chúng ta mong muốn. Chính vì vậy, chúng tôi đã phải tung ra rất nhiều chiêu trò trước khi xâm nhập. Đó là lý do tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy.”
Alburn thêm một lời giải thích. Hebaron nhìn anh ta với ánh mắt tò mò.
“Cậu đã làm việc gì để đánh lừa lũ quái?"
"Tôi… đã dùng một phương pháp khá kinh tởm.”
Alburn liếc nhìn Riftan với một biểu hiện tinh tế, không nhăn nhó cũng không mỉm cười. Chàng đang lặng lẽ nhai miếng bánh mì như thể chàng không quan tâm đến cuộc trò chuyện. Khi Riftan tỏ vẻ không buồn giải thích, Alburn cười khổ và tiếp tục.
“Đầu tiên, chúng tôi cẩn thận trèo lên tảng đá để tìm ra số lượng quái vật quản lý nơi lai tạo Wyvern và số lượng quái vật đứng canh ở bức tường bên ngoài. Hàng chục con troll thay phiên nhau canh gác vào ban ngày, và người sói do thám vào những thời điểm đã định vào ban đêm. Chúng tôi đã chờ đến đêm và bắt một người sói. Và… chúng tôi lột da nó rồi đắp lên người.”
Khi anh ta ngập ngừng và nói thêm, những âm thanh kêu la vang lên từ khắp nơi. Max cũng nhăn nhó.
“Chúng ta thậm chí không cần phải hỏi đó là ý tưởng của ai.”
Alburn gật đầu khi Kuahel lẩm bẩm và nhìn Riftan đầy hoài nghi.
“Đó là ý tưởng của Ngài Calypse. Như mọi người đã biết, bộ lông của người sói có mùi rất nồng và đặc trưng. Ngài ấy cho rằng việc quấn nó trên người sẽ đánh lừa được lũ goblin bị ảo giác. Và dự đoán đó đã đúng.”
Geoffrey ngay lập tức tiếp lời giải thích của anh ta.
“Đó là tình huống mà ba người gồm tôi, Alburn và Ngài Calypse, quyết định trốn trong kén Wyvern. Chúng tôi dán da người sói lên trên áo của mình, sau đó lấy vũ khí của chúng, ngụy trang một cách vụng về, và đánh lạc hướng các tên lính canh gác đường hầm để trốn vào kén. Sidina được giao nhiệm vụ liên tục theo dõi chuyển động của lũ quái đứng gác bằng phép thuật tìm kiếm bên ngoài, đồng thời truyền đạt thông tin đó cho tôi thông qua thuật liên lạc. Nhờ vậy, chúng tôi đã có thể sao chép công thức phép thuật mà không bị lũ quái trong lâu đài phát hiện. Tuy nhiên, vì sự trì hoãn đó, thức ăn đã hết, và để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, chúng tôi đã phải chiến đấu ba lần trên đường quay về. Tình huống rất nguy hiểm vì mọi người đã cạn kiệt sức lực khi vượt núi trong cơn đói.”
Geoffrey dừng lại một lúc rồi thì thầm khi nhìn xuống Sidina, Yulysion và Thánh Kỵ sĩ đang bất tỉnh với đôi mắt u ám.
“Khi đụng độ nhóm Lamia, tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc. Chúng tôi rất may mắn vì có thể nhận được sự giúp đỡ trước khi ai đó mất mạng.”
Trước những lời cuối cùng của anh ta, Max khẽ rùng mình. Nếu họ đến muộn một chút, mọi chuyện sẽ rất tồi tệ. Khi nàng co vai khi nghĩ lại về sự thật đó, Riftan mở miệng sau một lúc giữ im lặng.
“Bây giờ tôi muốn biết về tình hình hiện tại của đội thám hiểm. Làm thế nào mà các Hiệp sĩ đến đây?”
Riftan nhìn Hebaron với vẻ thắc mắc. Anh ta gãi đầu và đáp lại.
“Trong trường hợp sự tồn tại của đội điều tra đến tai lũ quái, hầu hết đoàn thám hiểm đã được gửi đến Lâu đài Ethlyne. Những người còn lại đang đợi ở khu tàn tích. Chúng tôi quyết định sẽ rời đi ngay khi tất cả đến nơi.”
"Còn tình hình thức ăn thì sao?"
“Thật tuyệt nếu có thể hội ngộ đội tiếp tế ở giữa đường về, nhưng nếu không thì mọi người sẽ phải chịu đựng.”
Trán Riftan nhăn lại trước câu trả lời. Nhưng trước khi chàng có thể hỏi thêm, Hebaron đã đứng dậy.
“Tôi rất quan ngại về việc bỏ sót một vài con Lamia. Tôi sẽ phải nhìn quanh khu vực này một lần nữa trước khi mặt trời lặn hoàn toàn. Hãy chuẩn bị cắm trại. Tôi không nghĩ chúng ta có thể rời khỏi đây trong hôm nay.”
Theo chỉ dẫn của Hebaron, các hiệp sĩ đi ra ngoài để lấy túi ngủ của họ. Elliot, người đang nhìn Yulysion với ánh mắt lo lắng, cũng đứng dậy.
"Tôi sẽ giúp nếu cậu muốn do thám.”
“Cậu hãy nghỉ ngơi. Mặt cậu trông rất nực cười.”
Elliot nhìn xuống bộ quần áo dính máu, rồi dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lên má như thể nhận ra vết máu đã bám chặt trên mặt. Một nụ cười cay đắng nở trên môi anh ta.
"Tôi hẳn là xấu không thể tả nỗi."
"Khi trở về, cậu sẽ được thưởng thức suối nước nóng sang trọng, vì vậy hãy kiên nhẫn."
Khi Hebaron cầm vũ khí của mình và đi ra ngoài, các pháp sư cũng chuẩn bị qua đêm trong hang động. Với sự giúp đỡ của các hiệp sĩ, họ cởi bỏ áo choàng và giáp thấm máu trên người bệnh nhân, sau đó đặt một tấm thảm cỏ trên sàn và đặt bệnh nhân lên đó.
Sau khi cẩn thận đắp chăn lên người họ, Max lấy một cái nồi và đi về phía cửa hang để chuẩn bị thêm nước nóng. Lần này, ngay cả Riftan cũng không ngăn cản nàng.
Nàng nhìn chàng với ánh mắt xót xa khi chàng nhắm mắt lại như thể đang kiệt sức, rồi đi ra khỏi hang. Các Thánh Kỵ sĩ đang dựng một chuồng ngựa tạm thời cách đó không xa.
Max quan sát họ một lúc, rồi nhìn xung quanh. Nàng tìm thấy một đống tuyết mới chưa tan trên mặt sau của tảng đá. Khi nàng đang đến đó với cái nồi để lấy tuyết, một người nào đó bắt lấy nàng.
Max mở miệng để hét lên. Ngay lúc đó, một chiếc lưỡi nóng bỏng lao vào miệng nàng. Nàng mở to mắt. Riftan đẩy nàng sau một tảng đá, rồi khóa nàng lại bằng cơ thể chàng.
Sau đó, chàng đặt một tay dưới cánh tay nàng và nâng nàng lên để nàng lại gần hơn. Lưỡi chàng tiến vào sâu hơn, và Max không thể nghĩ thêm gì nữa.
Nàng chìm trong cơn khoái cảm và kéo chồng mình lại gần hơn. Mỗi lần Riftan nhẹ nhàng mút lưỡi nàng, bụng dưới nàng thắt lại, hai bầu ngực thì căng tròn.
Riftan luồng những ngón tay không đeo găng vào trong áo choàng và nhẹ nhàng vuốt ve nàng. Nàng nao núng. Mặc cho hơi lạnh đang xuyên qua bên dưới lớp quần áo, nhiệt độ cơ thể nàng vẫn tăng vọt.
"Tại sao nàng không về Lâu đài Ethlyne?"
Riftan buông môi nàng sau một lúc và thì thầm. Max ngước nhìn chàng, trên môi chàng thở một hơi thở ấm áp. Đôi mắt chàng tối sầm lại. Max nheo mắt, tìm thấy một tia tức giận mờ nhạt trong đó. Sức nóng đang bao phủ cơ thể nàng nguội lạnh ngay lập tức.
"Chàng… đang trách em vì đã đến tìm chàng sao?”
"Nàng không cần phải đến với ta."
Max ngước nhìn chàng đầy vẻ khó tin, sau đó đỏ mặt và đẩy chàng.
“Em, em cạn lời thật đấy!”
Riftan lùi lại một chút, nhưng không hoàn toàn buông nàng ra. Max nhìn chàng với ánh mắt phẫn nộ, rồi dùng nắm tay đấm vào ngực chàng.
“Chàng, chàng có biết em đã lo lắng như thế nào không? Trái tim em… cứ sôi sục, và em phải làm hết sức có thể…!” (*)
(Câu sau mình dịch mãi không ra mọi người ạ, nhưng mình nghĩ đại khái là Maxi rất lo lắng nên muốn làm tất cả để có thể cứu chồng mình á)
Riftan cau mày và nắm lấy cánh tay nàng. Hoàn toàn bị khuất phục, Max đá vào ống chân chàng. Tuy nhiên, Riftan vẫn không chớp mắt, như nàng đã mong đợi. Chàng đẩy đùi nàng vào giữa hai chân mình để nàng không thể di chuyển, và gầm gừ.
“Ta đã chịu đựng đủ rồi. Ta phải kiên nhẫn đến mức nào đây? Nàng không thấy tình hình bên trong lúc này sao? Nàng cứ bướng bỉnh vì nàng không biết chuyến đi này nguy hiểm như thế nào?"
“Này, nếu ngay từ đầu Riftan không đến muộn… Không có lý do gì để em phải mạo hiểm cả!”
Riftan nhếch mép trước lời chống cự của nàng. Sự thật là nàng đã đến để giải cứu chàng dường như rất vô lý. Nàng hoàn toàn mất bình tĩnh và bắt đầu nổi loạn.
“Khuôn mặt đó là sao! Này, chàng… làm đủ thứ việc nguy hiểm! Kế hoạch này cũng vậy! Chàng không phải rất điên rồ khi trốn trong thành phố quái vật sao? Sau khi làm điều đó… chàng nghĩ mình có quyền chỉ trích em sao?”
"Bây giờ… nàng có tỉnh táo không? Ta là hiệp sĩ. Công việc của ta là chấp nhận rủi ro!”
“Em, em là pháp sư. Nhiệm vụ của em là giúp đỡ tên ngốc đó khi gặp rủi ro!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]