“Ca ca thần thiếp, là vì cứu Hoàng thượng mà bị thương.” Hoàng hậu quỳ, nhưng nửa thân trên lại thẳng tắp, từng chữ từng câu nói ra đanh thép vang dội.
“Tự làm bậy thì không thể sống.” Cây bút trong tay Hoàng thượng dừng lại, hắn ngước mắt quét nhìn Hoàng hậu một cái: “Nàng coi Trẫm không biết gì hết sao?”
“Hoàng thượng sáng suốt tinh tường, tự nhiên biết ca ca thần thiếp quả thực vô tội.” Hoàng hậu vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi, chỉ là hai tay run rẩy một chút không đáng kể: “Vụ án ám sát ở Thái Miếu, thần thiếp biết Hoàng thượng muốn điều tra cho ra nhẽ. Thần thiếp có thứ Hoàng thượng luôn muốn có.”
Hoàng thượng cuối cùng cũng ngước nhìn xuống Hoàng hậu, cười lạnh: “Hoàng hậu có lòng, nhưng Trẫm, không cần.”
“Nếu không có chứng cứ xác thực, cho dù Hoàng thượng trong lòng có biết rõ, thì luận tội thế nào, làm sao khiến dân chúng tâm phục?” Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng. Dưới ánh nến, ta thậm chí nhìn thấy quầng thâm nhạt dưới mắt Hoàng hậu mà phấn son cũng không thể che phủ hết. Chẳng lẽ Hoàng hậu thật sự mấy đêm không ngủ? “Phàm là làm việc, nhất định sẽ có dấu vết, Trẫm có thể từ từ tìm kiếm.” Hoàng thượng quay lại phê duyệt tấu chương, giọng nói đã khá mất kiên nhẫn: “Hoàng hậu lui xuống đi, đừng dẫn lửa tự thiêu.”
Hoàng hậu quỳ bất động, chậm rãi quay đầu nhìn ta một cái: “Nếu như thần thiếp nguyện ý nhường vị trí Trung Cung thì sao?”
Hoàng thượng nén lại hơi thở, đột nhiên nhìn Hoàng hậu. Ta cũng đột ngột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999439/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.