So với việc Dương Chiêu Nhi vì một người anh trai thứ xuất mà run tay làm rơi cái chén, thà rằng ta tin nàng khóc lóc t.h.ả.m thiết vì cây trâm Phượng lấp lánh cài lệch nửa tấc còn hơn.
Ta không nhịn được sinh ra cảm giác kinh hãi sợ hãi vô thức sau khi bị rắn cắn, luôn cảm thấy Dương gia lại rục rịch chuẩn bị gây ra một chuyện lớn. Nếu Dương gia lại định giáng xuống Tề gia hoặc ta một “tai họa bất ngờ” nào đó, với công phu mèo quàng ba chân của ta, nhất định sẽ không thể tránh được. Dù sao gây họa ta rất giỏi, tránh họa ta không thạo. Ta cần phải tìm một nơi an toàn để tránh tai ương.
Thế là gần đây cứ hễ Thừa Nguyên Chỉ tan triều, ta liền bưng canh đã hầm xông vào Hưng Đức điện, từ buổi trưa cho đến trước khi ngủ đều bám riết bên cạnh Thừa Nguyên Chỉ. Ta tuy tâm tư đơn giản không thể nhìn thấu Dương gia rốt cuộc đang che giấu ý đồ gì, nhưng Thừa Nguyên Chỉ Hoàng thượng bụng đen này, tâm tư sâu không thấy đáy của hắn chắc chắn mấy Dương gia cũng không thể sánh bằng. Dựa lưng vào cây lớn thì hóng mát, ta chỉ cần ôm chặt đùi Thừa Nguyên Chỉ, cho dù có tai họa nào bay đến đầu ta cũng có Thừa Nguyên Chỉ đỡ dùm.
“Nàng luôn ôm cánh tay Trẫm làm gì?” Sau hai ba ngày, Hoàng thượng cũng phát hiện ta gần đây quá mức siêng năng rồi. Đêm đó khi thắp đèn phê duyệt tấu chương, hắn tay phải cầm bút, mắt nhìn vào cánh tay trái bị ta ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999438/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.