Ta nheo mắt cẩn thận quan sát biểu cảm của Hoàng thượng, muốn nhìn thấu xem Hoàng đế tiểu nhân này rốt cuộc đang mưu tính gì.
“Sao lại thế? Ăn có nhiều đâu.”
Hoàng thượng cúi người sờ bụng ta, trong mắt đầy vẻ quan tâm.
“Cái này còn nhiều hơn cả lúc Giác nhi ăn năm xưa rất nhiều. Nó nói với thiếp hôm qua là không cho ăn nữa.”
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng mình, nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn. Đứa bé trong bụng ta đâu phải yêu tinh, sao lại có thể nói chuyện được chứ.
“Cái đó, thụ t.h.a.i mộng, thụ t.h.a.i mộng nói đấy.”
Ta vội vàng chữa lời, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Từ xưa đến nay đều có thuyết t.h.a.i mộng, xem như không phải là nói bừa. May mà ta cơ trí.
Hoàng thượng lại mỉm cười như không cười nhìn ta nói:
“Thụ t.h.a.i mộng? Vậy có mơ thấy là ai thụ (nhắn gửi) mộng không?”
“Ai? Chính là cái này…”
Ta nghi hoặc, chỉ vào bụng mình. Nhưng lại thấy Hoàng thượng đã xoay người ngồi bên cạnh bàn, nhếch môi ngưng mắt nhìn ta.
“Ở bên trong này, hai đứa?”
Ta nuốt nước bọt. Không thể nào chứ.
“Vợ Trẫm quả thật rất có bản lĩnh. Tuy có thể mơ thấy một trong hai đứa con gái không thích quá béo, nhưng làm sao biết đứa còn lại có thích hay không. Đương nhiên là vẫn phải ăn nhiều hơn.”
Hoàng thượng đích thân gắp một miếng cá bát bảo đặt vào bát ta, trong mắt Người tinh hà rực rỡ.
Ta vạn lần không ngờ, mình lại m.a.n.g t.h.a.i song sinh, mà cái tên Hoàng thượng đầu ch.ó kia lại giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999404/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.