Thân thể Hoàng thượng khựng lại một chút, ánh mắt hỗn loạn. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh các cung nhân đang nín thở không nói, sau khi hoàn hồn liền ba bước hai bước bước ra khỏi cửa:
“Để lại chiếc diều giấy đó cho nàng!”
Thái hậu quả không hổ danh là người làm sủng phi suốt mấy chục năm. Nụ hôn nhẹ nhàng này quả thực còn hiệu nghiệm hơn cả một bạt tai hay một cú đấm.
Ta kích động ôm lấy chiếc diều giấy nhìn Thúy Tâm và Liên Nhụy, nhưng lại thấy bọn họ đứng ngây như phỗng nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Đúng vậy, chủ t.ử của các ngươi, ta, đã trưởng thành rồi. Ta cố làm vẻ thâm trầm, xách chiếc diều giấy đi vào trong phòng, giấu đi chiến công của mình.
Đêm qua quá mệt mỏi, ta cần phải ngủ bù một giấc.
Hoàng thượng lại chăm chỉ ngủ lại Vĩnh An cung. Bầu không khí u ám bao trùm hậu cung suốt hơn một tháng cũng tan biến sạch sẽ trong vẻ hòa nhã vui vẻ của Hoàng thượng. Bước chân của cung nhân đi trên đường lại trở nên nhẹ nhàng, nhanh chóng hơn. Trên người ta gánh vác sứ mệnh t.h.a.i nghén tiểu công chúa, khó tránh khỏi lại có vẻ ân sủng quá mức, nhưng các phi tần hậu cung cũng hiếm khi đến cung Thái hậu than vãn khóc lóc nữa.
Cuối thu đầu đông năm Kiến Nguyên thứ tư, trời cao khí thoáng vạn dặm không mây, tin vui từ gia đình truyền đến: Nhị tỷ ta đã gả cho Dương gia Tam Lang của vọng tộc ở Kinh thành, nhất thời gây chấn động Kinh thành.
Dương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999403/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.