Ta nghiêng đầu nhìn Hoàng thượng thân hình tuấn dật, khoác một bộ y phục thường ngày màu bạc lại càng làm nổi bật vẻ ôn nhuận như ngọc của hắn. Trong lòng ta bỗng nảy sinh một ý nghĩ táo bạo, nhưng ý nghĩ này quá đỗi kinh thiên động địa, ta lập tức quyết tâm bóp c.h.ế.t ngọn lửa nhỏ đó trong lòng. Nhưng ngọn lửa nhỏ lại càng cháy càng mạnh, làm ta lòng ngứa ngáy khó chịu, chỉ biết chăm chú nhìn Hoàng thượng với vẻ mặt đầy rối rắm.
Hoàng thượng bị ta nhìn đến mức lông tơ dựng đứng: “Ngươi lại đang tính toán ý đồ bất chính gì vậy?”
Ta nuốt nước bọt, không để lộ vẻ gì, rón rén lại gần Hoàng thượng, suy nghĩ làm sao để diễn đạt điều ta nghĩ trong lòng một cách ý nhị hơn.
“Bệ hạ à, người… có phải là thích ta không?”
Biểu cảm của Hoàng thượng cứng đờ trong chốc lát. Khi xác nhận mình không nghe lầm, hắn liền ghé sát tai ta, hạ giọng nói:
Tinhhadetmong
“Trẫm thích ngươi cái gì cơ? Trẫm thích ngươi đi khắp phố phường dạy lũ trẻ con hát nghêu ngao ‘Đầu Ninh Vương, giống quả bóng rơm’ sao?”
Nói xong, hắn bước ra khỏi cửa, để lại cho ta một bóng lưng thâm sâu khó lường.
Nửa quả táo tàu trên tay ta chưa kịp ăn xong "lăn lông lốc" xuống đất.
Ta rơi vào một cảm giác khủng hoảng sâu sắc. Ta vạn lần không ngờ rằng hành động ta đã tận tâm tận lực tạo thế lực cho Thái t.ử tỷ phu trong dân gian năm xưa, có một ngày lại tự rước họa vào thân.
Quá âm hiểm, quá âm hiểm! Thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-trang-tren-tuong-thanh/4999399/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.