"Đoan Ngọc", giọng Cao Vĩ Thành trầm lặng một cách lạ thường, nghe có phần uất ức và xa lánh.
"Nếu như anh làm điều gì đó sai trái thì em có thứ lỗi cho anh không?".
Dương Đoan Ngọc từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, miệng cười to:
"Anh à, sao hôm nay anh lạ quá".
"Lạ sao?" Cao Vĩ Thành cau mày, rồi lại giãn ra:"Cũng đúng, em tất nhiên phải cảm thấy lạ rồi".
"Có phải vì công việc áp lực quá nên anh cảm thấy mệt mỏi không? Sắp tới tranh thủ nghỉ tết thì về Hải Thành đi, em sẽ dẫn anh đi thư giãn".
"Không, sau này anh không về Hải Thành nữa" Cao Vĩ Thành vẫn giữ nét mặt trầm lặng từ lúc xuống xe, anh nhìn cô, ánh mắt có chút tơ máu.
"Sao vậy, anh dỗi em chuyện gì à?" Dương Đoan Ngọc vẫn chưa nhận ra sự khác thường của anh, cô vẫn nghĩ vì anh áp lực công việc nên tính tình đổi thay.
"Không, chỉ là anh thay đổi rồi".
"Thay đổi sao? Anh thay đổi điều gì?".
"Anh không còn yêu em nữa!".
"..."
Dương Đoan Ngọc vẫn luôn hai tay ôm lấy Cao Vĩ Thành, nhưng Cao Vĩ Thành lại chẳng hề ôm lại. Cô vẫn không nghĩ nhiều, tuy rằng suốt bao năm yêu nhau, anh chưa hề đem chuyện tình cảm ra nói đùa, nhưng duy nhất lần này, cô phải hỏi thêm lần nữa:
"Anh đang đùa em phải không?".
Nói xong, giọng Dương Đoan Ngọc cười lớn, cô vừa cười, vừa rúc vào lòng ngực anh nói:
"Nếu là nói đùa thì anh thành công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3625922/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.