Chương trước
Chương sau
Đừng xóa, làm ơn đừng xóa.

Dương Đoan Ngọc không màng chạy tới, ôm chầm lấy cậu con trai đang xóa bảng kia.

Thời gian như dừng lại, tiếng cười đùa của đám bạn im lặng, không còn những học sinh áo trắng chạy ra chạy vào trong lớp học nữa. Chỉ riêng người con trai đó, buông thả bàn tay đang cầm khăn lau bảng, quay người nhìn về phía cô gái đứng sau lưng mình.

"Cậu sao đấy, tớ mà không xóa thì lấy bảng sạch nào cho người sau viết?".

Dương Đoan Ngọc nhất thời nước mắt lăn dài.

Đã lâu rồi cô không nhìn thấy người con trai ấy, thực sự rất lâu, lâu tới mức cô không nghĩ là mình có thể gặp lại.

"Đừng xóa bảng, lỡ có bạn khác chưa kịp chép công thức trên bảng thì sao, cậu để vậy đi, tí sẽ có người khác tới xóa" Dương Đoan Ngọc dành lấy khăn bảng trong tay cậu bạn học kia ném ra xa.

"Trạch Dương, tôi đợi cậu rất lâu, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút được không?" Dương Đoan Ngọc nhìn Chung Trạch Dương đầy đủ tay chân đang đứng trước mặt mình.

Dương Đoan Ngọc không xác định được đây là mơ hay ảo, cô biết người bạn trai lúc còn đi học đã qua đời hơn mười năm, nhưng bây giờ khi được nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ trong trẻo ấy, cô không khỏi cầm lòng.

Chung Trạch Dương nhìn cô trìu mến, ánh mắt cong lên như đang cười:"Cậu làm sao vậy? Không xóa sạch thì làm sao người đến sau viết được".

"Trạch Dương" Dương Đoan Ngọc tiếp tục gọi tên anh thêm lần nữa:"Trạch Dương, khi cậu vừa rời đi, nhiều đêm tôi phải cố ngủ thật sớm để có thể gặp cậu trong mơ, thậm chí tôi còn lấy áo của cậu đem tới thầy bói để có thể nối một chút liên lạc với cậu. Vậy mà chưa bao giờ cậu đến gặp tôi trong mơ một lần. Bây giờ tôi đã quên cậu rồi, cậu lại xuất hiện?".

Móng tay Dương Đoan Ngọc bấu chặt vào lòng bàn tay, cô biết có thể bản thân xuất hiện ảo giác, không thể trách người đã khuất nhưng trong lòng vẫn có chút tủi hờn mà hét lớn:"Cậu thật quá đáng có phải cậu hết yêu tôi từ lâu rồi phải không?".

Chung Trạch Dương vẫn nhìn cô, đôi mắt có chút lung lay:"Không phải là tớ hết yêu cậu mà là cuộc đời của tớ đã dừng lại, tớ không muốn cậu phải dính líu quá nhiều tới một người đã chết là tớ đây".



"Nhưng chúng ta đã nói lời chia tay đâu? Phải chăng cậu đã hết tình cảm với tôi trước lúc ra đi nên đến khi chết linh hồn cậu vẫn không về ở cùng tôi vài ngày sao?".

"Nọc Nọc à" Chung Trạch Dương trầm giọng:"Yêu nhau thì không nhất thiết phải ở cùng nhau, chỉ cần nhìn đối phương hạnh phúc như thế là đã quá đủ rồi".

Dương Đoan Ngọc bật cười:"Một cậu nhóc như cậu mà có thể nói những lời như vậy sao?"

Chung Trạch Dương cúi người thấp xuống, bằng với chiều cao của Dương Đoan Ngọc:"Cậu lớn nhanh hơn tớ nghĩ, Nọc Nọc, cậu đã lớn lên khỏe mạnh như vậy, tớ rất vui".

"Vậy à, cậu vui là được".

"Nọc Nọc ơi" Chung Trạch Dương giả giọng lúc nhỏ, gọi tên cô.

"Nọc nghe đây" Dương Đoan Ngọc cũng cười tươi nhõng nhẽo trả lời.

"Cậu nhìn lên bảng đi, đây là những công thức toán học mà tôi đã chỉ cho cậu lúc còn đi học đấy, còn nhớ không?" Chung Trạch Dương dơ ngón tay chỉ lên những nét phấn in trên bảng.

"Nhớ chứ, lúc đó tôi ghét học toán lắm, đã vậy cậu còn bắt tôi học hoài, nếu lúc đó không vì thích cậu thì tôi đã đấm cậu mấy phát rồi" Dương Đoan Ngọc giở giọng trách mắng.

Chung Trạch Dương chỉ biết cười, đột nhiên anh cởi chiếc áo sơ mi đang mặc trên người ra, sau đó đem chiếc áo vò thành một cục tròn rồi dùng nó để xóa bảng:"Cậu lớn rồi, những công thức này không còn tác dụng gì với cậu nữa, tớ sẽ xóa sạch nó".

"Đừng mà" Dương Đoan Ngọc vội chạy tới giữ chạy lấy tay Chung Trạch Dương:"Cậu đừng xóa, cậu là quá khứ mà tôi không thể chối bỏ được, vậy nên cậu đừng xóa, hãy để cho tôi lâu lâu có thể nhớ đến cậu".

Chung Trạch Dương gạt tay cô ra, tiếp túc lau bảng:"Nọc Nọc, cậu làm vậy là rất bất công với người đến sau đấy, tớ không còn sống nữa, sẽ có người khác tới và chăm sóc cho cậu, đây là quy luật".

"Nhưng..."

"Tớ sẽ xóa sạch những thứ này, để người sau có thể viết tiếp tương lai cùng cậu, đây là điều cuối cùng tớ có thể làm cho cậu" Chung Trạch Dương xóa sạch bảng xong thì ôm chiếc áo sơ mi bị dính đầy bụi phấn vào trong lòng.



Dương Đoan Ngọc nhìn Chung Trạch Dương, nước mắt rơi liên tục.

"Cậu thật là, đã chết rồi còn tử tế làm gì chứ".

"Dù sao thì tớ cũng sắp đi rồi, đây là nguyện vọng cuối cùng nên phải thực hiện đủ".

Dương Đoan Ngọc ngẩn người:"Cậu sắp đi rồi sao? Đi đâu chứ?".

Chung Trạch Dương không trả lời câu hỏi của cô, anh cúi người xuống, hôn nhẹ lên mí mắt ướt dẫm của cô.

Dương Đoan Ngọc thấy anh tiến tới thì theo thói quen nhắm mắt lại, cô chỉ cảm thấy môi anh chạm lên mắt cô, sau đó giọng của chàng trai trẻ thì thào.

"Tớ đi đây cậu ở lại hành phúc nhé".

"Hãy sống thật tốt, bình an đến già".

Nghe những lời nói đó, Dương Đoan Ngọc liền vội vàng mở mắt dậy, cô cố gắng níu kéo người ấy thêm một chút, cô vẫn còn nhiều điều muốn nói cho cậu ấy nghe.

Nhưng nguyện vọng của Dương Đoan Ngọc vẫn không thể làm được, trước mắt cô là trần nhà màu trắng tinh, bên cạnh là chiếc điện thoại đang reo tiếng chuông báo thức.

Vậy là Trạch Dương đã đi rồi, linh hồn của cậu ấy không còn nữa.

Có lẽ đây mới là lần cuối cô được gặp cậu ấy.

Đời người là những lần tương phùng, người như cậu ấy chắc chắn sẽ có một cuộc đời tươi sáng hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.