Đôi mắt Dương Đoan Ngọc đẫm lệ, cô chật vật đẩy anh ra khỏi mình.
“Anh đi ra ngay, đừng nói nữa”.
“Sao? Nhắc đến người cũ làm em khó chịu hả? Suốt tám năm, tám năm rồi đó! Anh cũng biết mệt mà”.
Cao Vĩ Thành nắm chặt tay, anh cúi người xuống, nhìn vào gương mặt của Dương Đoan Ngọc. Anh thấy cô ăn mặc chỉnh chu, trang điểm tỉ mỉ, đầu tóc gọn gàng như cô mới đi tiệc về, nhưng khi anh nhìn thấy cánh tay áo của cô được ủi bằng phẳng nay lại bị anh nắm lấy, ống tay bị nhàu, in những nếp gấp. Cao Vĩ Thành đành lòng thả lỏng tay.
“Xin lỗi, làm áo em bị nhăn rồi”.
Nói xong, Cao Vĩ Thành muốn lấy tay miết thẳng nếp nhăn ở áo nhưng tay vừa đưa lên lại bị Dương Đoan Ngọc hất đi:“Tránh ra”.
Tay vừa bị hất, người trước mặt lại nước mắt đầm đìa, Cao Vĩ Thành nhận thức được việc mình đang làm, anh luống cuống, lấy khăn tay trong túi áo đưa cho cô.
“Xin lỗi em, dạo này công việc anh khá áp lực, anh không được tỉnh táo cho lắm, khi nãy anh hơi lớn tiếng với em, xin lỗi”, Cao Vĩ Thành nhanh chống nhận lỗi, anh muốn nhận tội trước khi mọi chuyện đi quá xa, nhưng có lẽ nó đã vượt qua tầm suy nghĩ của anh.
Dương Đoan Ngọc cầm lấy khăn tay mà Cao Vĩ Thành đưa tới, cô ném thẳng vào mặt Cao Vĩ Thành. Chiếc khăn tay màu xám trượt trên khuôn mặt anh rồi theo đó rơi xuống mũi giày anh.
“Anh trách móc em vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3558019/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.