Thấy Dương Đoan Ngọc chạy tới muốn coi ảnh, Cao Vĩ Thành đành cúi người xuống, chìa máy ảnh ra cho cô coi.
“Không ngờ cậu bạn kia có năng khiếu chụp ảnh thật” Dương Đoan Ngọc gật đầu xem ảnh.
“Không phải mà là do em xinh đấy” Cao Vĩ Thành cười nói.
“Chừng nào em về?”.
Dương Đoan Ngọc ngẫm nghĩ, cô không biết khi nào buổi lễ tổng kết này kết thúc, cô còn phải đi tiệc với các bạn chung khối, đi chụp ảnh kỉ yếu nữa.
“Em không biết nữa chắc là còn lâu”.
“Vậy mai em có rảnh không?”.
Cô không biết bản thân ngày mai có rảnh không, ai mượn cô thân thiện làm gì bây giờ có quá nhiều bạn bè.
Cao Vĩ Thành đang chờ câu trả lời của cô thì điện thoại anh reo lên, anh nói cô đợi một lát rồi quay sang chổ khác nghe điện thoại.
Lúc này, có nhiều bạn học cùng khoa với cô chạy tới.
“Ê chụp ảnh với tui đi”.
“Nhanh nhanh cho tớ ké miếng ảnh với nào”.
Dương Đoan Ngọc cũng muốn chụp nhưng nghĩ tới anh vẫn còn đang đứng đó, cô lại khéo léo nói:“Các cậu chụp trước đi, lát tớ ra chụp với các cậu, yên tâm là sẽ có ảnh chung với nhau”.
Những người bạn lại kéo nhau ra chụp ảnh, Dương Đoan Ngọc lại đứng một mình nhìn Cao Vĩ Thành nghe điện thoại. Vì anh đứng quay lưng nên cô không thể nhìn kĩ khuôn mặt anh sau tám năm như thế nào nhưng quả thực vóc dáng anh rất khác.
Bờ vai trong vững chắc hơn, dáng đứng thẳng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3512884/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.