Thời tiết ở Hải Sơn rất khác ở Hải Thành. Ở Hải Sơn, trời thường rất lạnh và hay mưa, khi Dương Đoan Ngọc ở Hải Sơn, cô hay bị đau đầu và nhức mũi, cô thật sự không thích thời tiết ở Hải Sơn cho lắm. Còn ở Hải Thành, thời tiết thường thiên về nóng nhiều hơn, trời ít mưa và khi chiều tối rất mát mẻ.
Dương Đoan Ngọc đã dành hết ba tháng hè ở Hải Thành, sau đó sắp sếp đồ quay trở về Hải Sơn học tập.
Cô sống hết mình với ba năm còn lại làm sinh viên, cô cũng mở lòng đôi chút với mọi người, trong đó có Trương Vũ Nam nhưng chỉ ở một mức nhất định. Cuối tuần cô thường cùng sáu đứa bạn thân đi chơi, đi du lịch tới nhiều vùng đất mới.
Và cô cũng không quên lời hứa, mỗi năm vào ngày giỗ, cô sẽ tới thăm ba mẹ Cao Vĩ Thành.
Bốn năm làm sinh viên của cô trôi qua như cái chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ năm nào khi mới bước vào trường, giờ đây lại mặc bộ áo cử nhân, cầm tấm bằng cúi chào thầy cô bạn bè.
Dương Đoan Ngọc không ngờ rằng thời gian lại trôi nhanh đến vậy, bây giờ cô đã hai hai tuổi rồi, không còn là tuổi mười tám nhiệt huyết nữa, những thứ bỏ lại thì đã lãng quên từ lâu, cô cũng không còn nặng lòng nữa.
Một tay cầm tấm bằng, một tay cầm hoa, trên đầu cô đội mủ cử nhân đang tươi cười chụp ảnh với mọi người. Lúc này điện thoại trong túi cô reo lên, cô nhường chổ cho mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3512088/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.