Thấy bản thân ăn hơi nhanh, không có chút lịch sự nào với người đối diện nên tốc độ ăn của Dương Đoan Ngọc chậm lại.
Ăn thêm được vài miếng bún thì cô nghe Cao Vĩ Thành hỏi:
“Kì thi của em thế nào rồi? Có được như ước nguyện không?”
Nghe anh nói vậy, Dương Đoan Ngọc mặt mày hớn hở, buông đôi đũa trên tay xuống, mở điện thoại ra rồi cho Cao Vĩ Thành xem tấm ảnh:
“Em được giải nhất tỉnh môn lịch sử đấy ạ, đây là tấm hình em chụp lúc nhận giải nè”
Cao Vĩ Thành ngạc nhiên, nhìn tấm hình mà cô đưa rồi mỉm cười, cất giọng nhỏ:“Em đẹp thật“.
“Anh nói gì cơ?” Dương Đoan Ngọc nghe không rõ nên hỏi lại anh.
“Không có gì đâu, mình ăn đi kẻo nguội” Cao Vĩ Thành đáp.
“À em có bí mật muốn nói cho anh nghe” Dương Đoan Ngọc che miệng nói nhỏ với Cao Vĩ Thành.
Anh thấy vậy cũng thuận đà theo cô mà nghiên người tới nghe:“Nói đi anh nghe”
“Bữa cơm đầu tiên em mua mang lên bệnh viện cho anh, là em mua ở quán này đấy”
“Ồ” Cao Vĩ Thành tỏ ra bất ngờ, anh cũng học theo dáng vẻ bí mật lúc nãy của Dương Đoan Ngọc, lấy tay che miệng ghé sát người cô thì thầm:
“Chúng mình cũng tình cờ gặp nhau ở quán này, hai đứa mình có duyên thật nhỉ” Cao Vĩ Thành cười, trêu ghẹo cô.
Nhưng lúc này, khi nghe câu “Hai đứa mình có duyên thật nhỉ” thốt ra từ miệng Cao Vĩ Thành, Dương Đoan Ngọc chợt tắt cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3484469/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.