Ngày hôm sau, Dương Đoan Ngọc tới trường như thường lệ. Cô phải dậy từ sớm trang điểm để che đi những vết tích xấu xí trên mặt do chuyện ngày hôm qua.
Vừa bước vào cổng trường, tất cả ánh nhìn đều xoay về cô, lại là những ánh nhìn ngưỡng mộ, khao khát và tiếng thì thầm to nhỏ của mọi người.
“Cậu ấy xinh thật, học lại còn giỏi”
“Phải trở thành người như thế nào mới có thể sánh đôi cùng cậu ấy nhỉ?”
“Nghe nói cậu ấy đã có bạn trai nhưng anh ta qua đời lâu rồi, đến bây giờ cậu ấy vẫn nhớ thương người cũ”
“Thật hả? Bảo sao một người xinh đẹp học giỏi nhà giàu mà lại chẳng có người yêu”
“Tội cho cậu ấy thật”
“...”
Lại là lời nói xót thương đó. Đêm qua cô phải vật lộn với tinh thần xáo trộn của mình, bây giờ lại là lời bàn tán về chuyện cá nhân.
Trạng thái của Dương Đoan Ngọc không còn vui nữa, đôi chân đứng yên giữa sân trường, mặc kệ lời ra tiếng vào của mọi người bủa vây xung quanh.
Dương Đoan Ngọc hoài nghi, liệu ông trời có quá bất công với cô không? Tại sao mọi người đều có thể nhận được tình yêu một cách trọn vẹn, trải qua mọi cảm xúc trong tình cảm lứa đôi, trong khi cô lại phải lưu luyến với một người đã khuất.
Đôi mắt bắt đầu ngấn lệ, khi sắp không chịu được nữa thì Lưu Mộng Giao từ phía sau tới vỗ vào vai Dương Đoan Ngọc:
“Hù”
“Chà chà học sinh giỏi của chúng ta sao hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoi-anh-binh-minh/3484468/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.