Chương trước
Chương sau
- Kiệt Sâm, sao con lại tới đây, Gia Lôi Tư này thật lợi hại, mau trở lại Hỗn Loạn Lĩnh đi, chạy nhanh đi…

Lôi Nặc cùng Vưu Lợi Á nhìn thấy Kiệt Sâm, tuy lộ ra vẻ mặt kích động mừng rỡ nhưng tận sâu trong đôi mắt lại tràn đầy lo lắng, vội vàng kêu lên.

- Phụ thân, mẫu thân, cha mẹ không cần lo lắng, con đã đến mọi chuyện đều sẽ xong, con sẽ xử lý tên Gia Lôi Tư này!

Kiệt Sâm đau lòng lên tiếng.

Giúp hai người thoáng trị liệu sơ qua, Kiệt Sâm đi tới trước mặt Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ, vươn hai tay.

Sinh mệnh hoạt lực nồng đậm nương theo Sinh Mệnh Thủy tiến vào trong cơ thể Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ, tạm thời kéo lại tính mạng Bỉ Tư Pháp Mỗ vì thiêu đốt linh hồn mà tiêu hao thật nhiều sinh mệnh lực.

- Khục khục…Kiệt Sâm, cuối cùng ngươi đã đến, nếu ngươi đến chậm hơn một chút lão đầu xem như phải vẫn lạc tại đây rồi.

Bỉ Tư Pháp Mỗ giãy dụa đứng dậy, miệng khái ra máu tươi, trên mặt hiện lên dáng tươi cười đầu tiên kể từ khi bắt đầu cuộc chiến tới bây giờ.

- Ha ha, xem ra trời không tuyệt đường chúng ta, Kiệt Sâm, ngươi tới thật là đúng lúc!

Biết được thực lực của Kiệt Sâm, giờ khắc này Mạch Khắc Cách Lôi Địch cũng kích động lên tiếng cười to nhìn hắn.

- Hừ, cũng không biết bọn hắn cao hứng cái gì, bất quá chỉ thêm một kẻ lại đây chịu chết mà thôi.

Ba người Khảo Địch Lợi Á cười lạnh nhìn xuống bên dưới, cũng không ngăn cản hành động của Kiệt Sâm, âm lãnh lên tiếng.

Trong lòng bọn họ cho dù Kiệt Sâm có trị liệu như thế nào cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn trị lành cho đối phương, đến lúc đó giết chết hắn kết quả vẫn là giống nhau. Text được lấy tại truyentop.net

- Xú tiểu tử, ngươi chính là người được xưng là Tư Đặc Ân đại lục đệ nhất thiên tài Kiệt Sâm? Không tệ, trên đại lục linh khí cằn cỗi như vậy ngươi còn trẻ tuổi mà có thể tấn thăng cửu giai đỉnh phong, hoàn toàn xứng đáng được xưng tụng là thiên tài, đáng tiếc hôm nay thiên tài như ngươi phải chết ở nơi này rồi!

Trên bầu trời, Gia Lôi Tư nhìn xuống Kiệt Sâm âm lãnh cất tiếng.

- Chẳng những là ngươi, kể cả những người có mặt tại đây cũng phải chết trong tay ta, ha ha, ta muốn Tư Đặc Ân đại lục này vĩnh viễn cũng không có tương lai, chỉ trách các ngươi là người của Tư Đặc Ân đại lục mà thôi a!

Trong miệng Gia Lôi Tư phát ra tiếng cười to dữ tợn.

- Thật có lỗi, Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ, chư vị, lát nữa ta mới có thể trị liệu cho mọi người, bởi vì trước tiên ta muốn đem tên gia hỏa này thu thập cho xong!

Kiệt Sâm dừng việc trị liệu cho Bỉ Tư Pháp Mỗ, chậm rãi xoay người lại.

Khuôn mặt đang mang theo chút dáng tươi cười đột nhiên dữ tợn như tu la, ánh mắt âm lãnh như hàn băng lăng lệ ác liệt nhìn lên Gia Lôi Tư đứng trên bầu trời.

- Sưu!

Thân hình Kiệt Sâm mạnh mẽ phóng lên không, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao va chạm cùng đôi mắt của Gia Lôi Tư giữa hư không.

- Hôm nay toàn bộ các ngươi đều phải chết!

Thanh âm lạnh băng như đến từ cửu u địa ngục vang vọng trong thiên địa, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người có mặt.

- Ha ha…

Như nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười, Gia Lôi Tư không nhịn được cười lên điên cuồng, mái tóc trắng không ngừng bay múa phần phật giữa thiên không.

- Muốn ta chết? Thật sự là buồn cười chết người, trên Tư Đặc Ân đại lục này người có thể giết được ta còn chưa xuất hiện đâu, nếu các ngươi đã muốn chết tới như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

Một cỗ lực lượng đáng sợ từ trong cơ thể Gia Lôi Tư mạnh mẽ bộc phát, con ngươi hắn tuôn ra một đoàn tinh mang, hắc sắc chiến đao trong tay hướng Kiệt Sâm hung hăng đánh tới.

- Oanh!

Phảng phất như trong thiên địa xuất hiện một đạo màn che, Gia Lôi Tư chém ra một đao, đao mang bắn nhanh, toàn bộ hư không như bị kéo ra một khe hở màu đen cực lớn, khe hở rộng chừng vài trượng, dài hơn ngàn trượng thẳng nhập thiên không, hóa thành một đạo hắc sắc quang hồng bạo chém về phía Kiệt Sâm.

Trong hư không ám hệ nguyên tố điên cuồng sôi trào, toàn bộ thiên địa hóa thành một mảnh tăm tối mù mịt, linh lực đáng sợ tàn sát bừa bãi, vô số ám hệ pháp tắc không ngừng lưu chuyển, khí tức thần tính tản ra, kinh thiên động địa làm mọi người cơ hồ không thể đứng vững dưới cỗ khí tức này.

- Ha ha, chết đi!

Gia Lôi Tư điên cuồng cười to, thế công trên tay không giảm phảng phất như cột trụ trời chém nát hư không, trực tiếp chém xuống đỉnh đầu Kiệt Sâm, một đao kia nếu chém trúng chẳng những Kiệt Sâm tan thành mây khói, cho dù là tòa sơn mạch cũng phải triệt để hóa thành phế tích dưới đao.

Kiệt Sâm lặng yên đứng nhìn đao mang đánh xuống, giống như bị một đao kia làm sợ ngây người, không hề có một tia cử động.

- Kiệt Sâm, coi chừng!

Ở bên dưới nhóm người Lôi Nặc không khỏi lên tiếng kinh hô, hắc sắc đao mang phát ra uy thế mãnh liệt làm bọn họ không dám nhìn thẳng, sắc mặt tái nhợt tràn đầy lo lắng.

Cách đó không xa ba người Khảo Địch Lợi Á cười lạnh nhìn qua một màn này, chờ đợi Kiệt Sâm bị chém thành bột mịn.

Nhưng ngay khi hắc sắc đao mang khổng lồ sắp bổ trúng Kiệt Sâm…

- Ánh sáng hạt gạo cũng dám so sánh với ánh trăng!

Khóe miệng Kiệt Sâm lộ ra tia cười lạnh, đồng thời tay phải nâng lên nhanh như thiểm điện, hướng hắc sắc đao mang một chưởng chụp tới.

- Oanh long long…

Giống như núi cao sụp xuống, núi lửa phun trào, biển gầm cuốn tới, Kiệt Sâm đánh ra một chưởng long trời lở đất, thiên địa biến thành một mảnh hỗn độn, một ngũ sắc cự chưởng xuất hiện trong hư không, phảng phất như vị thần vươn ra bàn tay của mình, trên bàn tay vô số đại đạo pháp tắc lưu chuyển, hồng âm phạn xướng, trực tiếp vỗ lên hắc sắc đao mang như cột trụ trời màu đen kia.

- Ông!

Hai đạo lực lượng đáng sợ va chạm trong hư không, không chút âm thanh nào, chỉ có hắc sắc đao mang bị ngũ sắc cự chưởng đánh rung rung, một cỗ gợn sóng vô hình nhộn nhạo lan ra, đột nhiên hắc sắc đao mang ầm ầm bạo vỡ, hóa thành ám hệ linh lực nguyên tố đầy trời, tiêu tán trong không gian.

Ngũ sắc cự chưởng đập vỡ hắc sắc đao mang, ánh sáng chói lọi tăng vọt hướng Gia Lôi Tư hung hăng nghiền áp tới.

Uy thế nhiếp trảo mãnh liệt làm lòng người như nứt vỡ.

- Phốc thông…

Xa xa vô số cường giả đang quan sát cuộc chiến này đều không cách nào thừa nhận được cỗ uy áp đáng sợ kia, lập tức ngã xuống, gian nan chống cự.

- Cái gì?

Gia Lôi Tư càng giật mình tột đỉnh, trừng lớn hai mắt lộ ra thần sắc khó thể tin, trong miệng tuôn ra tiếng gầm rú kinh hãi.

Trong ánh mắt kinh hãi của Gia Lôi Tư, ngũ sắc cự chưởng đánh trúng thân thể hắn, một cỗ lực lượng cường đại tận cùng truyền đến, Gia Lôi Tư rống giận, ám hệ linh lực trong thân thể bộc phát, muốn đem ngũ sắc cự chưởng đánh văng ra.

Nhưng vô luận hắn bộc phát ra lực lượng cường đại cỡ nào ngũ sắc cự chưởng không chút dao động, hung hăng đập hắn rơi thẳng xuống sơn mạch bên dưới.

- Cút xuống dưới cho ta!

Ngũ sắc thần mang bắn ra trong mắt Kiệt Sâm, linh lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, truyền vào bên trong ngũ sắc cự chưởng.

- Oanh!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.