Chương trước
Chương sau
Nghe được lời tộc trưởng Khuê Nhân nói, tất cả thành viên ở đây đều ngây dại thoáng một phát, mọi người hai mặt nhìn nhau, không nói lời nào.

- Con trai ta đâu?

Tộc trưởng Khuê NHân quát lên tiếng quát chói tai, ánh mắt của hắn lạnh như băng, sát ý tung hoành, lạnh lùng bao phủ tất cả mọi người ở nơi đây.

Sát khí kia nặng trịch giống như thực chất, khiến sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều tái nhợt, cơ hồ không thở nổi.

- Nhanh, nhanh mang thi thể La Văn đại công tử đến đây.

Trong đám người, có một gã lão giả đứng ở hàng đầu tiên lập tức lên tiếng.

Vài thành viên liếc nhìn nhau, chợt rất nhanh xông vào trong sân phía sau. Một lát sau, mấy người mang ra một cái quan tài từ trong sân đi ra.

Sắc mặt Khuê Nhân âm trầm, lúc này đi tới rất nhanh, trong đôi mắt mang theo vẻ run rẩy, mở nắp quan tài ra, vừa nhìn thì cả người tộc trưởng Khuê Nhân lập tức ngây dại, một khắc sau thì hai hàng nước mắt của hắn lập tức chảy xuống.

- A a a!

Trong miệng Khuê NHân phát ra tiếng kêu thê lương, hai mắt lập tức trở nên đỏ bừng, hai nắm tay nắm lại thành nắm đấm, một cỗ khí tức khủng bố khó tả từ trong cơ thể hắn bộc phát ra như núi lửa phun trào.

- Kiệt Sâm, ta muốn ngươi chết, muốn ngươi chết đi, ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn. Vô luận ngươi tới từ gia tộc nào hay thế lực ra sao, vô luận ngươi chạy tới chân trời góc biển gì thì Khuê Nhân ta nhất định sẽ giết chết ngươi, giết chết hết thảy mọi người có quan hệ với ngươi, an ủi linh hồn linh thiêng của con trai ta trên trời. 

Khuê Nhân gào thét, một cỗ khí lãng trong cơ thể hắn không tự chủ lan ra khiến không ít thành viên chung quanh đều té ngã, ngẩng đầu lên nhìn tộc trưởng Khuê Nhân đang điên cuồng giống như ma quỷ kia, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Sau lưng Khuê Nhân, Tất Tiết cùng Bạc Khắc Hi Nhĩ cũng đi lên phía trước, nhìn vào trong quan tài kia.

Trong quan tài, căn bản không có bất luận thi thể gì, chỉ là một vũng máu, căn bản không thể phân biệt được diện mục.

- Nói, Kiệt Sâm kia bây giờ đang ở đâu?

Trong lúc kinh sợ, tộc trưởng Khuê Nhân quát lên, sát ý vô tận phảng phất như biển gầm, phô thiên cái địa, bao phủ hết thảy.

Tộc trưởng đại nhân, hiện giờ Kiệt Sâm kia hẳn là đang ở trong phủ thành chủ.

Lão giả đầu lĩnh kia mang theo vẻ sợ hãi trên mặt, nơm nớp lo sợ lên tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám thoáng một phát, e sợ chọc giận tộc trưởng Khuê NHân.

- Phủ thành chủ?

Lông mày lạnh như băng của Khuê Nhân không khỏi cứng lại, chợt lên tiếng:

- Kiệt Sâm kia như thế nào lại ở trong phủ thành chủ? Chẳng lẽ hắn và gia tộc Lạc Tư có quan hệ gì?

- Tộc trưởng Khuê Nhân, là như thế này...

Lập tức, lão giả kể lại chuyện Kiệt Sâm xung đột với hộ vệ phủ thành chủ và vệ quan trong thành, lớn tiếng quát mắng dẫn xuất thành chủ Bái Nhân Lý Hi lộ mặt, rồi sau đó đi theo thành chủ Bái NHân Lý Hi tiến vào trong phủ thành chủ nói chuyện.

- Nói như vậy thì hôm nay thành chủ Bái Nhân Lý Hi cũng là lần đầu nhìn thấy Kiệt Sâm, trước kia bọn hắn căn bản không quen biết nhau?

Khuê Nhân dụng hết toàn lực bảo trì trấn định, bình tĩnh lên tiếng.

- Khuê Nhân, đi thôi. Mặc kệ Kiệt Sâm kia có bối cảnh gì, nhưng hắn đã dám đánh La Văn chết thành bộ dạng như thế thì thù này ta nhất định báo thay ngươi. Đi, hiện giờ chúng ta tới phủ thành chủ.

Tất TIết đại sư lạnh lùng lên tiếng, đồng thời cùng Bạc Khắc Hi Nhĩ chậm rãi bay lên.


Tộc trưởng Khuê NHân ở một bên cũng bay lên, nhưng còn không đợi hắn rời khỏi phủ đệ, thân hình của hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về mấy tráng hán đang lạnh run đứng trên đất trống.

- Nếu ta nhớ không lầm thì các ngươi hẳn là thủ dạ Áo Bỉ Da, hộ vệ La Văn con ta?

Thanh âm đạm mạc của Khuê Nhân vang lên, đôi mắt bình tĩnh không mang theo một tia cảm tình nào.

- La VĂn con ta chết rồi, các ngươi như thế nào còn chưa chết?

- Tộc trưởng đại nhân tha mạng, tha mạng a.

Nghe được thanh âm đáng sợ như tử thần kia của Khuê Nhân, vài tên lâm trận bỏ chạy, tìm được đường sống từ chỗ chết khỏi tay Kiệt Sâm phốc một cái liền quỳ xuống, hoảng sợ cầu xin tha thứ.

- Tha mạng? Ta tha cho các ngươi thì La Văn con ta có sống lại không? THân là hộ vệ con ta mà ngay cả tính mạng của con ta cũng không bảo vệ được, phế vật bực này thì cũng không cần phải lưu lại.

Khuê Nhân sẵng giọng lên tiếng, trong đôi mắt hiện ra một tia sát ý.

- Xoẹt!

Mấy sợi tơ kim sắc bỗng nhiên hiện ra trong hư không, trực tiếp xoẹt qua phần cổ mấy tên hộ vệ kia.

- Phốc phốc!

Đôi mắt mấy tên hộ vệ kia lập tức trợn tròn, chợt, một vết máu chậm rãi xuất hiện ở cổ bọn hắn, rồi sau đó đầu của vài tên hộ vệ lăn xuống lông lốc, tiếp theo là những thi thể không đầu vô lực bổ nhào, một chùm máu tươi bắn ra tung tóe như suối phun ra từ cổ bọn hắn, bay ra ngoài mấy trượng. Đến khi chết thì mắt bọn hắn vẫn mở trừng trừng, mang theo vẻ hoảng sợ khó tả.

Trong hư không, ánh mắt Khuê Nhân lạnh như băng, xoẹt qua rất nhiều thành viên bên dưới, sau đó cả người phóng lên trời, ba đạo nhân ảnh liền điên cuồng bay về hướng phủ thành chủ.

Dùng tốc độ ba người Khuê NHân, chỉ một lát sau, ba đạo thân ảnh tản ra khí tức khủng bố đã đi tới cửa ra vào phủ thành chủ.

- Người nào?

Nhìn thấy thân ảnh khủng bố đột nhiên xuất hiện, rất nhiều hộ vệ ở cửa ra vào phủ thành chủ lập tức quát lên.

- Hừ!

Khuê Nhân hừ lạnh trong nội tâm, cũng không liếc nhìn những hộ vệ kia mà ánh mắt trực tiếp xuyên thấu trùng trùng điệp điệp trở ngại, thẳng vào trong chỗ sâu phủ thành chủ.

- Ai là Kiệt Sâm? Cút ra đây nhận lấy cái chết!

Một khắc sau, một thanh âm nổ vang như sấm rền từ trong miệng Khuê Nhân vang lên, vang vọng trên không toàn bộ thành Đoan Mộc.

Trong phòng khách sâu trong phủ thành chủ, Kiệt Sâm cùng thành chủ Bái Nhân LÝ Hi đang trao đổi.

Đột ngột...

- Ai là Kiệt Sâm? Cút ra đây nhận lấy cái chết!

Một đạo tiếng vang ầm ầm như sấm đột nhiên vang lên bên tai Kiệt Sâm, đồng thời vang vọng toàn bộ thành Đoan Mộc.

- Ân?

Kiệt Sâm đang giảng giải cho thành chủ Bái Nhân Lý Hi liền dừng lại, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài phủ thành chủ, tại đâu đó, Kiệt Sâm rõ ràng cảm thấy ba đạo khí tức có chút cường đại.

- Là ai?

Bái NHân LÝ Hi đang hoàn toàn nhập tâm vào lời nói của Kiệt Sâm bị cắt ngang, lông mày không khỏi nhíu một cái, cũng nhìn về phía ngoài cửa phủ đệ.

Cùng lúc đó, tiếng quát chói tai của tộc trưởng Khuê Nhân khiến ánh mắt tất cả dân chúng trong thành Đoan Mộc đều tập trung về nơi này. Tất cả mọi người đều biết rõ đại sự sắp sửa xảy ra. Trong lúc nhất thời, vô số dân chúng điên cuồng lao về hướng phủ thành chủ như đại hồng thủy vỡ đê.

Tất cả mọi người có thể nhìn thấy ở cửa phủ đệ phủ thành chủ có ba đạo thân ảnh tản ra khí tức đáng sợ, đang lạnh lùng nhìn chăm chăm vào chỗ sâu trong phủ thành chủ, ánh mắt lạnh như băng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.