Nàng ở Hoàng vương phủ cũng được tầm một tháng, kinh thành cũng không có mấy biến chuyển. Tuy nhiên phủ Quốc công gia lại không mấy bình yên. Sư bá nàng trong ngoài làm khó dễ, phủ quốc công hết gió này lại hứng gió khác, đúng là lận đận a. Tuy nhiên đó mới chỉ là gió thoảng, so với một quốc công thì nó vẫn chưa là gì, chẳng qua là đại phong còn chưa tới thôi.
Tuy nhiên lại có việc khiến nàng khá vui vẻ a. Hôm kia là sinh thần của sư cô - Phong Thanh Trúc, là đệ tử thứ 6 của sư tổ cũng tức là sư tỉ của mẫu thân nàng và cũng là Thân vương phi vợ của Ngũ bá.
Tính tình cô cô phải gọi là không có đến 0,001% giống sư bá, không hiểu sao hai người là vợ chồng được, duy chỉ có điều cô cô cũng rất quan tâm đến nàng giống Ngũ bá, đương nhiên là không tính cái tính thích hồ nháo và bày trò với người khác. Sư cô nói nhìn Như Tuyết giống như nhìn mẹ nàng lúc nhỏ. Sư cô nhìn thế thôi nhưng ám khí là đệ nhất tuyệt không có ai bằng.
Theo Như Tuyết nghĩ, ám khí chắc phải ăn vào máu người này rồi, trên người lúc nào cũng phải có ít nhất mấy loại, mà nhìn loại nào cũng rất kì lạ a. Nàng cũng có chút tò mò.
Ngũ bá nàng có hai người con trai, một người 15 tuổi, một người 12 tuổi hai người đều được thừa hưởng diện mạo lẫn võ công từ Ngũ bá và sư cô nên không phải nói phải gọi là rất tuấn mĩ anh tài a. Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nu-han-y/188622/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.