Hắn chỉ lắc đầu nói:
- Sớm muộn gì nha đầu đó cũng biết, nếu ta nói cho Như Tuyết biết là nó trúng độc, nha đầu kia rất giống mẫu thân nó chắc chắn sẽ đòi ở lại trả thù. Chắc chắn con bé sẽ nghĩ là do Lâm Thị kia làm, tuy nhiên theo ta được biết, loại độc này Hàn Mặc Ngôn đã từng dùng để truy người a. Hắn ta dám cả gan hạ độc cháu gái bổn vương, hơn nữa là chính con gái mình, đúng là cầm thú, thế nên a đầu đó tốt nhất vẫn chưa nên biết.
- Vương gia, thuộc hạ hiểu rồi. Người kia đáp lại
Tối hôm đó, Như Tuyết vẫn chưa tỉnh lại. Ngân Nhi có chút lo lắng tuy nhiên sư bá là người có y thủ cao coi như là nhất thiên hạ, chỉ trừ mỗi sư tổ ra. Nha hoàn của Nhị phu nhân hôm nay có đến hỏi một lần, bà ta nửa năm nay không đếm xỉa gì đến tiểu thư không biết sao hôm nay lại nổi hứng đến hỏi thăm, phải chăng có âm mưa gì chăng. Càng nghĩ nàng càng mong tiểu thư mong tỉnh lại, nàng lo đến sắp không thở nổi rồi.
Bỗng nhiên nàng phát hiện bên ngoài có tiếng động, chẳng lẽ sư bá đến rồi chăng, còn tận hai canh giờ nữa cơ mà, thế nàng đi ra khỏi cửa. Có một bóng đen bay vút qua. Nàng hô lên: “Ai“. Sau đó nhanh chóng đuổi theo. Tên này nhìn rất giảo hoạt, mấy lần nàng xém không theo kịp, có điều hắn rất kì lạ, chỉ có bỏ chạy, khi nàng phóng phi tiêu hắn cũng chỉ né chứ không phản lại, không tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nu-han-y/188621/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.