Chương trước
Chương sau
Dì Trương được gọi đến nấu bữa tối, bữa tối nay gồm có sườn non, tôm hùm và lươn.
"Bao nhiêu lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm chứ, đúng là đáng chúc mừng, chỉ có tiểu Ôn tự dưng lại nói là không thèm ăn."
Thịt xông khói và sườn được hầm lên, mùi hương hòa quyện với những lời hát thôn quê của dì Trương tỏa ra phòng khách. Nhiếp Hàn Sơn nhấp nhổm ngồi trên ghế sô pha, cuối cùng vẫn là không nhịn được nhấc máy gọi điện cho Ôn Chước Ngôn. Kết quả là gọi ba cuộc rồi mà đều không có ai trả lời. Nhiếp Hàn Sơn sững sờ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Hình đại diện danh bạ hắn đặt cho Ôn Chước Ngôn là hình lá K cơ, hình trái tim nằm ở góc trên bên trái, giống như một giọt máu, quốc vương đang nhìn chằm chằm hình trái tim ấy, còn hắn thì nhìn chằm chằm quốc vương.
Giọng của dì Trương làm hắn hoàn hồn trở lại, dì hỏi hắn muốn ăn tôm hùm sốt cay hay kho tiêu.
"Kho tiêu đi dì." Lời của Nhiếp Hàn Sơn thốt ra, bản thân hắn chợt sửng sốt, sửa lại nói: "Tôm hùm thì để mai đi, hôm nay cháu ăn ở ngoài rồi."
Dì Trương "ồ" một tiếng, nói thầm: "Ngày mai bổ sung thêm hai món nữa, vừa vặn."
Trong nhà có bệnh nhân, Nhiếp Hàn Sơn luôn phải để mắt tới, giờ xác định Ôn Chước Ngôn sẽ không về, hắn cũng không hỏi khẩu vị đồ ăn gì nữa.
Hắn gọi cho Dương Phàm Vĩ khá muộn, ngoài dự kiến, đối phương không tỏ thái độ gì, trái lại còn nói phía Vương Nghiêu đã giải quyết xong xuôi rồi, bảo hắn không cần bận tâm việc đó. Ngoài miệng thì anh ta kêu là thuộc bổn phận, nhưng đến cùng thì vẫn là bởi vì chuyện đánh ghen lần trước khó mà phân thân nên mượn sức của Nhiếp Hàn Sơn và Quan Hạc, phần tài liệu kia lại chưa ký cho bọn họ, hai bên đều không quá vui vẻ. Gần đây khá nhàn rỗi, hai người nói chuyện của Vương Nghiêu chưa được bao lâu thì Dương Phàm Vĩ bắt đầu bóng gió muốn hóng chuyện của hai người. Nhiếp Hàn Sơn kiên nhẫn vòng quanh cùng anh ta, đợi đến khi cúp điện thoại thì cũng vừa đến lúc phải ra ngoài.
Giờ này đã vào cuối thu, trời tối khá sớm, vậy nên dù chưa quá muộn nhưng đến khi hắn gặp được Quan Hạc ở quán thì quầy bar và ghế dài đều đã ngồi kín chỗ. Ông chủ quán bar được xem là người quen cũ của Nhiếp Hàn Sơn, họ ngồi trong quán nửa tiếng, uống một ly Whisky, ông chủ mang tới cho bọn họ một vị ca sĩ, nói là xuất thân danh giá, kiêu ngạo vô cùng. Nhiếp Hàn Sơn cùng Quan Hạc nịnh hót vài câu, đợi đến lúc giao ban ca sĩ mới tiễn vị này đi.
Quan Hạc thở phào một hơi, kêu nhân viên phục vụ gọi thêm hai chai bia.
Ca sĩ giao ban là một thanh niên gầy gò lún phún râu, vừa đến đã hát một bài tiếng Anh, giọng hát cứ như một con mèo vừa mơ màng tỉnh sau giấc ngủ trưa. Giai điệu bài hát nhẹ nhàng, như bào mòn đi lệ khí trong lòng người ta. Nhiếp Hàn Sơn trong giai điệu bài hát lười biếng câu trước câu sau kể chuyện cho Quan Hạc, hắn lựa chọn từ ngữ để kể, chi tiết cần giữ lại thì giữ lại, dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Ôn Chước Ngôn.
"Tôi còn tự hỏi tại sao động vật ăn cỏ của ông tự dưng lại đi đánh người. Tôi còn cho là gần mực thì đen đấy." Quan Hạc giơ ngón tay cái, "Thì ra là từ trước đã thế rồi. Không tồi."
Nhiếp Hàn Sơn lên tiếng, thò tay cầm chai bia, xoay vòng ở trên bàn. Quan Hạc chờ một hồi, nói: "Làm sao, ông ghét bỏ hả?"
Nhiếp Hàn Sơn hỏi lại: "Nếu Tào Hiểu Linh bỗng nhiên trở thành như vậy thì ông có chê không?"
Quan Hạc nói: "Điên hay sao mà chê."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Vậy không phải là xong rồi sao."
Quan Hạc cười nói: "Thế ông cứ đánh bậy đánh bạ xong cuối cùng lại thành ra bị bắt vào tròng hả?"
Nhiếp Hàn Sơn cũng cười. Quan Hạc cầm chén rượu lên cụng ly với hắn, hai người uống cạn chén rượu, lại tiếp tục rót cho đầy chén. Nhiếp Hàn Sơn nghiêng đầu nghe nhạc một lúc rồi lại nói: "Lần đầu gặp mặt, tôi đã nghĩ đứa nhỏ này thật xinh đẹp, dù chỉ chưng ở nhà để xem thì cũng sẽ là một loại hưởng thụ."
Quan Hạc cười nhạo: "Nghe một bài hát tiếng Anh mà ông còn nghe ra cảm tình cơ à."
Nhiếp Hàn Sơn còn chưa nói xong: "Có phải tôi bị bệnh rồi không nhỉ?"
Quan Hạc sửng sốt: "Ông không có việc gì chứ?"
"Không phải là bệnh bình thường." Nhiếp Hàn Sơn ngửa đầu ra uống một ngụm rượu, nắm chặt tay, tự nện vào ngực trái mình một cái, "Tôi nói bệnh ở đây."
Cuối cùng hắn đi tìm nhân viên pha chế hỏi xem tên bài hát vừa rồi là gì rồi trực tiếp thêm nó vào danh sách phát của bản thân, [Feathers and down]. Nhiếp Hàn Sơn ngồi vào trong xe, đeo tai nghe vào mở bài hát phát lặp lại, dù sao nghe ca từ cũng không hiểu gì, chỉ cảm thấy thoải mái mà thôi, lơ đễnh một chút đã thiếp đi. Giấc ngủ này của hắn không sâu, mơ mộng như bay trên chín tầng mây, hoang đường mà lại kích thích, sau khi tỉnh lại dù có cố gắng nhớ như thế nào cũng chẳng thể nhớ ra nội dung giấc mơ. Đã nghe chán một bài hát, hắn tháo tai nghe ra, gác tay lên vô lăng, nhìn chằm chằm vào cây cột đối diện.
Đến khi người hắn bắt đầu mệt rã rời mới thu tầm mắt lại, lại lôi di động ra điện cho Ôn Chước Ngôn.
Vẫn không có ai nghe máy.
Nhiếp Hàn Sơn trầm ngâm một lát, ngón tay lướt lướt màn hình, trượt đến trang chủ điện thoại mở Wechat, hộp thoại của Ôn Chước Ngôn trôi tít ở phía dưới. Hai người họ rất ít khi nhắn tin với nhau, Ôn Chước Ngôn thích gọi điện thoại cho hắn, nói muốn nghe giọng nói vững vàng của hắn.
Hắn chỉ là đang miên man suy nghĩ mà lại giống như ngủ một giấc dài. Cảm giác được bản thân thực sự có chút mệt mỏi, hắn khởi động động cơ xe, sau đó trượt thoát khỏi khung chat, giữ nút ghi âm.
Thời gian gọi điện chờ tài xế có chút lâu, lúc hắn về đến nhà đã hơn mười một giờ, trong nhà vẫn tối đen như mực. Nhiếp Hàn Sơn theo bản năng liếc mắt nhìn phòng ngủ một cái – cửa khép hờ, không có ánh đèn. Hắn thay dép lê ở huyền quan, để đôi giày thể thao màu xanh đậm mà Ôn Chước Ngôn vứt ở bên ngoài vào trong tủ giày, cởi quần áo bẩn ném vào phòng giặt rồi trần truồng về phòng tắm rửa.
Nhiệt độ nước xuyên qua lỗ chân lông thấm qua lớp bã nhờn chui vào từng mạch máu, lưu lượng máu tăng nhanh, thần kinh cũng theo đó mà bồn chồn. Nhiếp Hàn Sơn nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, mở hai chân ra, tay phải luồn đến vùng nhạy cảm kia nắm lấy dương v*t mềm nhũn trong "khu rừng rậm". Trước tiên hắn miết miết phần gốc rễ, sau đó từ từ di chuyển lên, dần dần tăng tốc độ, khuôn ngực phập phồng lên xuống theo hơi thở nặng nề kịch liệt. Mấy ngày trước mấy lần bừng bừng hắn đều giải quyết qua loa, cũng không để ý nhiều, hiện giờ mới phát giác bản thân mình không thoả mãn với mức độ kích thích này. Trước đây không dám, nhưng ngay lúc này hắn lại dùng ngón tay chà sát ở đỉnh quy đầu, dùng bộ móng tay cụt lủn của mình trượt trên rãnh, sau đó móc ngoáy mã mắt.
Tiếng vang ở trong phòng tắm rất lớn, có đôi khi hắn cảm thấy chính mình đang dán bản thân bên tai thở hổn hển. Hai tay Nhiếp Hàn Sơn cùng hoạt động, chuyên tâm lay động, cùng mang lại khoái cảm cho quy đầu, gốc dương v*t và tinh hoàn. Nhiệt độ nước càng lúc càng cao, mặt hắn cũng nóng lên theo. Không biết qua bao lâu, một tiếng rên vọt ra từ trong cổ họng hắn, hắn nhấc eo lên, hung hăng bắn vào lòng bàn tay mình, t*ng trùng bắn vào trong nước.
Từ trước khi hắn xuất tinh tiếng chuông điện thoại đã vang lên rồi, nhưng mà hắn không quan tâm, sau khi xuất sau thì tê liệt ngã xuống dòng nước ấm thở hổn hển.
Di động lại vang lên vài lần nữa hắn mới thò tay đến chỗ bồn rửa mặt, nhìn tên người gọi là Giải Tư thì nghẹn họng một chút.
"Ông có gọi được cho tiểu Ôn không?"
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Không gọi được, ông tìm em ấy hả?"
Giải Tư nói: "Tôi nói cho ông nghe chuyện này, ông cũng đừng nói vội nhá. Hay là tôi mò đến nhà ông nói chuyện nói chuyện với em ấy nhỉ, chắc sẽ không đến mức không mở cửa cho tôi chứ."
Nhiếp Hàn Sơn ngắt lời: "Tôi đang ở nhà, còn em ấy chắc là đã ngủ lại ở ký túc xá rồi." Nói xong hắn đưa tay chống lên mép bồn tắm, từ trong làn nước đứng lên khom người bước ra ngoài, "Trước tiên ông nói xem là có chuyện gì đã?"
Giải Tư ngẩn người, cũng không có hỏi tại sao Ôn Chước Ngôn lại về ký túc xá, nhưng mà vẫn có hơi do dự, vài giây sau mới mở miệng: "Ông có biết Sư Lâm về rồi không?"
Nhiếp Hàn Sơn đang vươn tay kéo khăn tắm trên móc chợt ngừng lại: "Ông đừng nói với tôi là hai người họ gặp nhau rồi nhá?"
Giải Tư nói tiếp: "Sư Lâm đi theo một ông thầy giỏi giang nào đó, hôm qua đi cùng người ta đến trường, lộ mặt ở trong tọa đàm. Mạnh Uyên muốn kết bạn nên hôm qua thì mời cơm, hôm nay mời uống rượu, mà đoán chừng là tiểu Ôn cũng ở đấy cùng. Cũng không biết vì sao mà tiểu Ôn lại động thủ đánh Sư Lâm rồi bỏ đi, đám người kia bận lo lắng giải quyết hậu quả, sắp xếp cho Sư Lâm xong mới nhớ tới việc gọi điện thoại cho tiểu Ôn. Bọn họ mãi không liên lạc được, cho rằng tiểu Ôn vẫn còn ở phòng trọ thuê lúc hè nên đến tìm, kết quả đến đó thì phòng trống không, cả bọn đều sợ em ấy xảy ra chuyện gì rồi nên Thịnh Mẫn Hoa mới gọi điện cho tôi."
Nhiếp Hàn Sơn tầm mặc trong giây lát: "Sao lại xảy ra mâu thuẫn?"
Giải Tư nói: "Nghe nói là trong lúc bọn bạn điên cuồng trên sàn nhảy thì chỉ có hai người họ ngồi lại quầy bar uống rượu, lúc mới đầu thì rất tốt... Ông đã từng nhắc đến tên Sư Lâm trước mặt tiểu Ôn chưa?"
"Đã từng nói qua." Nhiếp Hàn Sơn nâng tay lau mặt một cái, "Em ấy cũng không về ký túc xá sao?"
Giải Tư lại nói tiếp: "Mấy đứa nó về ký túc xá trước mới đến phòng trọ của em ấy để tìm." Anh ta dừng lại một chút, "Tôi cũng là mới từ sân bay về nhà, chuyện trên trường không để ý lắm, xin lỗi ông."
"Ông nói cho tôi biết địa chỉ quán bar ấy là được." Nhiếp Hàn Sơn cười nói, "Người đã hơn hai mươi tuổi rồi, chắc chắn sẽ biết nặng nhẹ."
Giải Tư do dự một lát, báo cho hắn biết địa chỉ, sau đó nói bản thân có việc nên sẽ gọi cho hắn sau.
Cuộc gọi vừa kết thúc là hắn không cười nổi nữa. Hắn đi tới quán bar. Ôn Chước Ngôn sau khi say rượu thành cái dạng gì hắn đã từng lĩnh giáo qua rồi.
Nhiếp Hàn Sơn mở danh bạ điện thoại gọi cho Thịnh Mẫn Hoa, bảo cậu ta nhờ bạn cùng phòng của Ôn Chước Ngôn lưu ý động tĩnh bên cạnh, một khi thấy người trở về thì phải gọi điện báo cho hắn ngay. Thịnh Mẫn Hoa nhanh chóng đồng ý, lại ấp a ấp úng như muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Nhiếp Hàn Sơn không thèm để ý, sau khi cúp điện thoại thì tùy tiện vớ một bộ quần áo trong phòng thay đồ tròng vào người, lấy chìa khóa xe rời khỏi nhà. Cả hai chiếc thang máy trong tòa nhà đều hiển thị trạng thái đang đi lên, hắn nhấn mạnh vào hai cái nút rồi xoay người chạy về phía thang bộ.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, đèn cảm ứng lần lượt sáng lên, liên tiếp mấy tầng lầu đèn đuốc sáng trưng. Nhiếp Hàn Sơn một hơi xuống không biết bao nhiêu tầng, mệt bở hơi tai nhưng vẫn rất tập trung để ý điện thoại, vậy nên lúc nghe thấy âm báo tin nhắn lập tức dừng bước lấy điện thoại ra. Bảng thông báo hiển thị biểu tượng Wechat, ảnh đại diện là của Ôn Chước Ngôn.
Nhiếp Hàn Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mở khóa màn hình điện thoại, mở khung chat ra, một tấm hình nhảy ra từ trong khung chat, vừa nhìn một cái, trái tim Nhiếp Hàn Sơn đã trầm xuống đôi chút. Ngón cái của hắn mở bản đồ lớn, cả người hoàn toàn ngây ngốc.
Ôn Chước Ngôn ngồi trên một chiếc ghế sô pha đã bị tróc da, cả người bị trói lại bằng dây thừng.
Hắn ngây người như vậy vài giây, khung chat lại không ngừng nhảy ra năm sáu tấm ảnh nữa, là ở các góc độ và tiêu cự khác nhau, có thể thấy hai chân trái của chiếc ghế sô pha bị còng vào chân giường gỗ. Điều duy nhất có thể chắc chắn là trên mặt Ôn Chước Ngôn không có vết thương nào, chỉ có vì đèn flash quá chói mà phải nhắm thôi.
Đang suy nghĩ miên man thì tin nhắn nhảy ra con số một triệu, rồi quăng ra một địa chỉ ngoại thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.