Màn đêm dần buông xuống, bụi cát như tuyết, trăng tựa lưỡi câu, cuồng phong gào thét.
Con thuyền chậm rãi neo đậu vào bờ, Bạch Đàm phủi hạt nước dính trên vạt áo, cầm trong tay Thí Nguyệt câu, rồi mới chậm rãi đi tới cạnh cột buồm, đứng chắp tay, hai mắt nhìn thẳng tắp vào thân ảnh người nam tử đang hăng hái xông về phía trước.
Di Lan Sanh nhìn bóng dáng người đứng trên boong tàu, khi nãy lúc còn ở đằng xa, gã chỉ cảm thấy người thiếu niên này dáng người tuấn tú, nhưng giờ lại gần, mới phát hiện người này xinh đẹp cực kì, liếc mắt một cái, đã nhìn thấy một khuôn mặt lãnh diễm yêu dã tựa hoa quỳnh mới nở về đêm, trong bóng đêm mơ hồ tựa như máu (???),lại như cuồng phong bay đầy trời, thoáng chốc đập thẳng vào mắt gã. Khiến hô hấp của Di Lan Sanh cứng lại, đột nhiên ghìm chặt dây cương.
Con ngựa hướng mặt lên trời hí vang, miễn cưỡng thu lại móng vuốt.
Di Lan Sanh nhìn thẳng vào thiếu niên lấy lại bình tĩnh, mới cất cao giọng nói: “Các hạ có phải là Bạch Đàm, giáo chủ hiện nay của Phù Đồ giáo?”
“Chính là bản tọa.” Bạch Đàm lấy ra Thí Nguyệt câu, ánh mắt sắc như dao cạo, hàn quang lạnh thấu xương, “Nói vậy các hạ chính là Di Lan Sanh, Di môn chủ đi?”
Di Lan Sanh nghe giọng điệu của hắn không hề thua kém, mới liếc mắt nhìn Thí Nguyệt Câu, bất chợt nhớ tới phong tư khí phách của Vu Diêm Phù lúc nắm trong tay tuyệt thế thần binh, vừa ra chiêu đã kinh thiên động địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-nhan-doc/1703717/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.