Lương Dược thấy Sở Trú còn muốn ló đầu vào trong nhìn thử, cô không kịp suy nghĩ, một chân đã giẫm lên mặt đất kia lập tức thu về, đồng thời đóng mạnh cửa xe, lấy thân chặn cửa sổ, ngăn tầm mắt của anh lại. 
Cô giả vờ bình tĩnh nói: "Đó là em họ tôi, ba mẹ em ấy đi công tác, mấy ngày nay đều sống trong nhà tôi." 
Sở Trú khẽ nhíu mày: “Giọng nói của em gái cậu rất giống với cậu.” 
Lúc vừa mới nghe thấy, anh thiếu chút nữa đã cho rằng chính cô đang nói chuyện. 
"Vậy sao? Chắc là ảo giác của cậu thôi.” Lương Dược cười gượng hai tiếng: “Chúng tôi không giống nhau chút nào.” 
Sở Trú nhìn cô: “Cậu đang lo lắng cái gì?” 
Lương Dược chớp chớp mắt: “Tôi đâu có lo lắng? Tôi vẫn luôn như thế này mà.” 
Dưới ánh mắt không chút cảm xúc gì của anh, giọng nói của cô dần dần nhỏ xuống, nghe có hơi đáng thương: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chỉ không muốn để cho cậu gặp em ấy, em họ tôi trông rất đẹp, từ nhỏ đến lớn miễn là tôi thích ai, người đó sẽ đều yêu em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu nói tôi có thể không lo lắng sao? Bây giờ cậu chính là người trong lòng của tôi, nên tôi tuyệt đối không thể để hồn của cậu bị cô gái khác câu đi mất!" 
"Thật không?" Sở Trú bình tĩnh nhướn mày, biểu cảm không có biến chuyển gì, cũng không biết là tin hay không tin. 
“Nếu không thì sao, tôi đâu cần phải lừa gạt cậu?” Lương Dược biết anh không có hứng thú với con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-ngot-thuoc-ngot/251427/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.