Tiêu Đông Quảng nhảy lên vượt qua bảy trượng, chạy tiếp năm trượng nữa rồi lại điểm chân, vượt thêm sáu trượng, đoạn hít một hơi chạy thẳng, sau nháy mắt đã tới Quan ngư các!
Tới Quan ngư các, ông tung chân đas tung cửa, chỉ thấy Khang Kiếp Sinh đang khóc không thành hơi, Khang Xuất Ngư sắc mặt tím đen, ngã ngửa dưới đất, đã tuyệt khí rồi.
Tiêu Đông Quảng vội vã hỏi:
- Chết như thế nào?
Khang Kiếp Sinh nghẹn ngào đáp:
- Có một người tới, dùng kiếm ám sát cha…
Lúc này Tiêu Thu Thủy đã xông vào Quan ngư các, thấy tình cảnh như vậy cũng sững sờ.
Tiêu Đông Quảng quát:
- Đâm vào đâu?
Khang Kiếp Sinh đáp:
- Sau lưng.
Tiêu Đông Quảng giận giữ:
- Người ở đâu
Khang Kiếp Sinh chỉ ra ngoài cửa sổ, Tiêu Đông Quảng quay đầu nhìn sang, đột nhiên, Khang Xuất Ngư đang nằm dưới đất bỗng bật dậy, trên tay sáng lên, giống như mặt trời mọc đằng đông, hào quang vạn trượng, nhất thời, Tiêu Đông Quảng cũng không nhìn thấy gì cả!
Tiêu Đông Quảng lập tức muốn rút kiếm ra, đột nhiên có người giữ tay ông lại.
Khang Kiếp Sinh đang ở sau lưng ông ta!
Ông vừa mới nghĩ đến đó thì luồng ánh sáng như mặt trời kia đã chui hết vào trong ngực ông.
Ông chỉ cảm thấy trời đất vụt tối sầm, thở hắt ra một tiếng, ngã vật xuống đất, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Tiêu Thu Thủy gào lên kinh hãi, phẫn nộ, đau đớn:
- Các ngươi!
Ông rất muốn nói gì đó với Tiêu Thu Thủy, đáng tiếc đã không còn có thể lên tiếng nữa.
Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-ma-hoang-ha-than-chau-ky-hiep/44019/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.