Triều Đại Chu tuymang nặng lễ giáo, giữa nam nữ không phải hà khắc lắm, nhưng thanh niênnam nữ tiếp xúc gần như vậy vẫn sẽ bị người chỉ trích. 
Thái Văn nhướng mày, Cố Hải miệng chưa kịp mở, Cố Thanh Nương đã nâng tay phải lên tại chỗ cổ Thái Văn tìm tòi. 
“A..” Cố Hải thấy vật trong tay nàng không khỏi hô lên tiếng “Thanh Nương …mau ném…” 
Cố Thanh Nương nhanh tay bắt được một con Bò Cạp lớn, lúc này Bọ Cạp bốn chân cử động, đuôi Bò Cạp ngọ nguậy. 
Thái Văn sắc mặt hiện tia kinh sợ, vô thức liếc nhìn xung quanh. 
“Thanh Nương..” Cố Hải nhìn Thanh Nương cầm con Bò Cạp không động đậy, nângtay muốn đem con Bò Cạp ra, nhưng lại sợ tay nàng bị thương, bị con BòCạp đốt trúng, không phải đau bình thường a, thậm chí có thể mất mạng,huống chi thân thể Thanh Nương vốn nhược, lại bệnh nặng mới khỏi, Cố Hải hai tay trái phải khó xử, cơ hồ muốn khóc. 
“Không sao, không sao..” Cố Thanh Nương lấy lại tinh thần, cảm thấy tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng. 
Mới vừa thấy trên cổ áo Thái Văn có một con Bò Cạp, nàng ngừng thở, đầu óctrống rỗng, lại đơn giản nghĩ đến kiếp trước tại hiệu thuốc bắc của Thẩm gia, có một tiểu hỏa kế bất lương rắp tâm dùng con Bò Cạp dọa nàng,được sư phụ già tới an ủi. 
“Đừng sợ, con Bò Cạp dựa vào cái đuôi, ngươi như vậy, nắm đuôi Bò Cạp, nhất thời nó cũng không thể dọa đượcngươi.” Sư phụ già hướng làm mẫu cho nàng nhìn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-huong-trung-sinh/2380973/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.