Đêm xuống, Sơ Vãn theo Phùng Lộ Hi trở về phòng ngủ. Cô lấy ra ba khối ngọc bội thời Hán vừa mua về, cầm trên tay mân mê nghịch nghịch, cảm giác trơn bóng nhẵn mịn truyền đến sự tao nhã xen lẫn cổ kính. Hầu như đây đều là những vật phẩm tốt quý, nếu chúng được bảo quản kỹ càng thì có lẽ trong hơn mười năm nữa, ước tính giá của chúng có thể sẽ lên đến hàng trăm hàng nghìn vạn.
Nếu bây giờ cô thực sự không thiếu tiền thì ở lại đây một thời gian cũng ổn, dù sao đi đi về về cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa trong tay cô còn một trăm năm mươi sáu tệ, đã đủ để cô tiêu pha một thời gian. Hoặc chẳng may cô thấy thứ gì hay ho thì mua luôn cũng chẳng ngại bị viêm màng túi.
Tốt nhất là trong khoảng thời gian này, cô nên suy nghĩ thêm về kế hoạch học đại học của mình. Tối nay cô vô tình nhắc đến ngày mai mình muốn đến hiệu sách, thế mà ông lão vừa nghe đã bảo Lục Kiến Chiêu đi cùng cô.
Thật ra trong lòng Sơ Vãn không cảm thấy vui vẻ lắm, bởi cô biết Lục Kiến Chiêu không thích cô nên hà cớ gì cứ phải làm ngại nhau?
Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, nếu vứt bỏ khả năng kết hôn đi, xem như các cô chỉ là người thân bình thường thì đối với việc ông lão để cậu ta đi mua sách cùng cô, tại sao cô không tận dụng hết cơ hội mà mình đang có? Đâu cần phải chú ý quá nhiều đến những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-hoi-chu-ruot-cua-chong-cu/3272030/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.