🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch bởi: Baby Laby

**********

Anh liếc cô một cái: "Nếu không phải tôi nghe ông nội Sơ nói cháu đi nhờ xe máy kéo của thôn vào thành phố thì vừa rồi tôi cũng không nhận ra cháu."

Sơ Vãn nói: "Nữ sinh mười tám lớn phổng phao, chú không nhận ra cháu cũng là điều bình thường ạ."

Nghe vậy Lục Thủ Nghiễm liền nhướng mày, ánh mắt khẽ quét qua khuôn mặt cô không bỏ sót từng chi tiết.

Mái tóc ngả màu vàng hoe, trông không được bóng mượt. Khuôn mặt gầy gò gần như chỉ to bằng lòng bàn tay, dáng vẻ nhỏ bé co ro trong chiếc áo khoác quân đội dày cộm trông có vẻ đáng thương. Giống như một đứa trẻ ăn xin gầy yếu thiếu dinh dưỡng đang la lết dưới chân cầu.

Riêng chỉ có đôi mắt trong sáng là ánh lên vẻ ướt át.

Anh trầm mặc một lúc mới hỏi: "Muốn ăn gì không? Cháu đói bụng chưa?"

Sơ Vãn quay đầu lại nhìn anh, nhưng anh quá cao, cho dù cô có ngồi thẳng lưng cũng chỉ nhìn thấy hàng cúc áo tỉ mỉ do anh cài.

Vì vậy, cô lại rụt người vào sâu trong chiếc áo khoác quân đội, nhỏ giọng nói với chú Bảy: "Có gì để ăn sao? Sẽ không nguội rồi chứ ạ..."

Lục Thủ Nghiễm: "Thật may nó vẫn còn ấm, là bánh mì thịt."

Sơ Vãn vừa nghe đến từ "thịt" liền đáp: "Vậy cháu có thể ăn thử một ít ạ."

Lục Thủ Nghiễm nhìn thấy như vậy lập tức tìm kiếm gì đó, sau đó lấy ra một hộp cơm bằng nhôm được bọc trong vải bông, mở ra bên trong còn có một chiếc thìa.

Sơ Vãn lập tức cảm nhận được hương thơm nồng nàn của bánh mì thịt truyền đến, vừa ngửi đã biết nguyên liệu được dùng vô cùng hảo hạng, giống loại dùng trong bánh kếp, vỏ ngoài bằng bột trắng được rán đều trong dầu, nhân bên trong là thịt băm với nước mỡ béo ngậy.

Lục Thủ Nghiễm đưa hộp cơm bằng nhôm cho Sơ Vãn: "Của cháu."

Sơ Vãn nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Chú Bảy, vậy cháu sẽ không khách sáo ạ.". truyện teen hay

Lục Thủ Nghiễm nhướng mày, nhưng sâu trong đôi mắt đen của anh đã nhuốm một chút ý cười: "Không có gì."

Sơ Vãn cầm lên ăn, quả nhiên vừa cắn một miếng đã thấy thực sự rất thơm, trên bánh còn sót lại chút hơi ấm. Trời lạnh thế này mà còn được ăn thật thoải mái, được hưởng thụ hương thơm nồng nàn.

Cô nhanh chóng cắn hết miếng này đến miếng khác, đến khi no thì cô đã ăn được khoảng một nửa cái bánh.

Lục Thủ Nghiễm liền đưa qua một chiếc ấm khác: "Uống nước đi."

Sơ Vãn nhận lấy rồi uống một hơi, uống xong mới thở phào nhẹ nhõm: "Hiện tại cháu mới cảm thấy còn sống một chút."

Nghe vậy, Lục Thủ Nghiễm thấp giọng nói: "Nếu muốn vào thành phố, cháu nên gọi điện thoại cho ông Lục và bảo ông ấy đưa xe đến đón cháu. Đừng đi máy kéo nữa, cách này quá nhọc."

Máy kéo bên cạnh đột nhiên khởi động và rời đi, kéo theo làn gió lạnh thổi vù vù như quất đau mặt mọi người. Anh lại hỏi: "Trưởng làng cháu có điện thoại phải không?"

Sơ Vãn liếm môi: "Dạ."

Lục Thủ Nghiễm: "Tôi ở Nam Khẩu, tôi sẽ cho cháu số điện thoại của tôi sau. Nếu cháu cần gì thì nhớ gọi cho tôi, tôi chạy từ đó đến làng của cháu rất thuận tiện."

Sơ Vãn mơ hồ gật đầu: "Vâng... cảm ơn chú Bảy."

Lục Thủ Nghiễm: "Ông Lục mấy ngày trước có nhắc tới cháu, ông rất nhớ cháu. Lần này tới thành phố, cháu nên ở nhà của chúng ta thêm mấy ngày."

Sơ Vãn không nói lời nào, cô còn đang đắn đo về việc tìm một người đàn ông. Liệu cô có nên tìm nam nhân nữa hay không? Có nên lại đến Lục gia tìm người hay không? Nếu vậy thì nên tìm ai trong gia đình nhà họ Lục đây? Tất cả đều là một mớ hỗn độn của việc phải liên tục đưa ra quyết định, nhưng lại liên tục động chạm đến những vướng mắc của cô.

Nếu cô không định lấy bất kỳ ai trong nhà họ Lục thì cô cũng không muốn xuất hiện trước mặt ông Lục quá nhiều. Cô e rằng ông sẽ phí sức có lòng mà cuối cùng lại phải buồn bã vô ích.

Cô cũng biết rõ ông nội Lục chính là người coi trọng hôn ước lâu đời giữa cô và nhà họ Lục nhất, cũng là người muốn tác thành hôn ước càng sớm càng tốt.

Đó là bởi vì ông lão thật lòng muốn đối xử tốt với cô.

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Chú Bảy, cháu lên thành phố có việc phải làm. Khi nào xong việc, có thời gian thì cháu sẽ đến hẻm Vũ Nhân." Gia đình nhà họ Lục sống ở hẻm (*) Vũ Nhân, ngõ (**) Nam Lạc Cô.

(*) Hẻm Vũ Nhân chạy theo hướng đông tây, bắt đầu từ ngõ Nam Lạc Cô ở phía đông và kết thúc ở hẻm Bố Nha Cao ở phía tây. Tổng chiều dài là 343 mét. Hiện có 31 sân và 330 hộ dân với 790 nhân khẩu. Nó được gọi là hẻm Ngọc Long vào thời nhà Minh và hẻm Vũ Nhân vào thời nhà Thanh, thuộc về Tương Hoàng Kỳ. (Nguồn: Baidu)

(**) Ngõ Nam Lạc Cô là một con phố nằm ở khu vực ngã tư ở phía đông của trục trung tâm Bắc Kinh. Đây là một trong những khu nhà cổ nhất ở Bắc Kinh với lịch sử hơn 740 năm. Nó cũng nằm trong số 25 khu vực bảo vệ thành phố cổ được quy hoạch. Bởi vì địa hình cao ở giữa và thấp ở phía bắc và phía nam, giống như một người gù lưng, nên nó được đặt tên là ngõ Nam Lưng Gù. (Nguồn: Baidu)

Lục Thủ Nghiễm dừng lại một chút rồi quay đầu sang, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt của Sơ Vãn.

Anh hiển nhiên không ngờ tới chuyện này, thậm chí anh còn coi việc cô lên thành phố để đến nhà anh là chuyện đương nhiên.

Anh nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Sơ Vãn: "Cháu muốn đi thăm một người bạn."

Cô không dám nói mình muốn đến chợ đồ cổ để buôn bán kiếm tiền, nếu không cô sẽ bị đưa thẳng đến nhà họ Lục và ông nội Lục sẽ đưa cho cô một phong bì lớn màu đỏ.

Cô bèn nói thêm: "Chị ấy từng là một thanh niên tri thức về làng, tuy sau đó đã trở lại thành phố, nhưng chúng cháu vẫn giữ được một mối quan hệ tốt và thường viết thư cho nhau. Gần đây chị ấy có việc muốn cháu đến giúp."

Lục Thủ Nghiễm: "Bạn cháu sống ở đâu?"

Sơ Vãn không ngờ anh lại hỏi chi tiết như vậy, nhưng may mắn thay, chị ấy thực sự không phải là một nhân vật bịa đặt nên cô liền nói: "Chị ấy sống ở Quảng Đông, tên là Hồ Tuệ Vân, nhưng chỗ chị ấy làm thì ở khu (*) Phan Gia. Lúc này chắc hẳn chị ấy đang làm việc nên cháu sẽ đến đơn vị của chị ấy trước."

(*)Tạm thời chưa tìm được tư liệu.

Lục Thủ Nghiễm gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ đưa cháu đến khu Phan Gia."

Sơ Vãn: "Không cần đâu ạ, khi đến Đức Tinh Môn, cháu có thể tự mình đến đó."

Lục Thủ Nghiễm khẽ mím môi, cuối cùng phớt lờ cô.

Thấy thế, Sơ Vãn cảm thấy hơi hối hận. Nếu biết vậy sớm hơn, cô sẽ nói ở gần Đức Tinh Môn đây, để anh không cần phải đưa đến tận nơi như thế này.

Cô không muốn nói quá nhiều về bản thân với người nhà họ Lục.

Vậy nên lúc này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu một chủ đề ngẫu nhiên. Cô đành hỏi anh định làm gì khi lên thành phố, nghe thấy anh nói rằng một người bạn của ông Lục sắp tổ chức tiệc mừng thọ nên anh phải quay lại chúc mừng.

Khi anh nhắc đến điều này, Sơ Vãn đột nhiên nhớ ra người đó là một vị tướng cũ, cũng là bạn thân nhất của ông Lục. Trước kia cô đã từng tiếp xúc giao dịch với vị tướng cũ này, và ông ấy cũng thích những miếng ngọc bích mà cô bán.

Lục Thủ Nghiễm lại thản nhiên trò chuyện tiếp, hỏi cô gần đây ở nhà làm gì, tương lai có dự định gì,... vân vân..., với vẻ mặt rất quan tâm.

Sơ Vãn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời từng câu hỏi một, giống như một học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi.

Sau khi hết chuyện để nói, chiếc xe Jeep liền im bặt.

Sơ Vãn thuận miệng hỏi anh: "Chú Bảy, sao đột nhiên chú lại chuyển công tác?"

Vốn cô chỉ là tìm đề tài để nói thôi, cô đương nhiên biết rõ anh ở biên giới có công lao lớn, nghĩa vụ đều đỉnh cao, nhưng anh đột nhiên lại bị di chứng sau chấn thương. Sau khi cân nhắc nhiều chuyện, anh đã chọn chuyển công tác đến một bộ phận quan trọng của một ủy ban nào đó. Nhưng làm việc chưa đầy một năm, anh sẽ được điều động đến một quận nào đó để đảm nhận một vị trí quan trọng, và anh bắt đầu từ vị trí đó càng ngày càng phát triển đi lên.

Anh là một người có tư chất tốt, năng lực mạnh mẽ và vận may tốt. Sau mười bốn năm, khi anh vừa bước qua tuổi bốn mươi, anh đã là một người đàn ông quyền cao chức trọng với một tương lai sáng lạn.

Khi Lục Thủ Nghiễm nghe thấy câu hỏi của Sơ Vãn, anh cũng đáp: "Ông Lục đã lớn tuổi, tôi vẫn nên ở bên cạnh ông ấy thì tốt hơn."

Sơ Vãn vừa nghe liền biết anh đối với cô chỉ đáp cho có lệ, chứ thực ra trong đó có rất nhiều ý nghĩa. Nhưng vì anh tự cho rằng cô là tiểu bối không hiểu chuyện, không cần thiết nhắc tới. Nên cô liền dừng lại, không hỏi nữa.

Ai biết Lục Thủ Nghiễm lại hỏi: "Tôi nghe ông nội Sơ nói qua, hiện tại cháu đang bàn đến bạn đời sao?"

Ngạc nhiên khôn cùng, Sơ Vãn lập tức ngước nhìn Lục Thủ Nghiễm.

Lục Thủ Nghiễm nghĩ cô xấu hổ, vì vậy anh bèn an ủi cô: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi, không có ý gì. Dù sao cháu vẫn còn trẻ, không cần phải ép bản thân tuân theo những lời hứa của thế hệ trước. Tất cả đều tùy thuộc vào cháu thích như thế nào. Bây giờ thế giới đã thay đổi, tự do trong tình yêu, tự do kết hôn đều sẽ được ủng hộ."

Sơ Vãn gật gù, đúng vậy, trên thực tế hôn ước này chỉ có hai vị ông lão coi trọng. Còn đối với con cháu họ Lục, chuyện này thực ra không có gì đáng nói.

Vừa nghĩ đến đây, Sơ Vãn không nhịn được liền ngáp một cái.

Đêm qua cô ngủ không được ngon, bởi vì gần đây cô đang đau đầu nhồi nhét kiến thức đại số của thầy Ninh.

Thấy cô như vậy, Lục Thủ Nghiễm liền hiểu: "Ngủ một lát đi."

Sơ Vãn cũng không tiếp tục khách sáo, cô thu người vào trong áo khoác quân đội to lớn, định dựa đầu giả bộ ngủ, không nghĩ giả vờ như thế nào lại thực sự thiếp đi.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi bất ngờ tỉnh dậy, cô đã thấy Lục Thủ Nghiễm ở gần ngay trước mắt.

Cô chớp mắt, ngây người nhìn anh.

Lục Thủ Nghiễm hạ giọng: "Vãn Vãn, đã đến Phan Gia, cháu muốn đi đâu?"

Sơ Vãn chợt hiểu ra, vội vàng nói: "Cháu sẽ tự mình đi tìm, dọc đường đi dạo một chút. Chú Bảy, chú cứ yên tâm ạ!"

Lục Thủ Nghiễm: "Hay là cháu nói cho tôi địa chỉ của bạn cháu, tôi đưa cháu đến. Nơi này khá rộng lớn, có thể rất khó để cháu tự mình đi tìm."

Sơ Vãn: "Cậu ấy vẫn đang đi làm, cháu không muốn trực tiếp đến nơi làm việc của cậu ấy. Cháu định mua một ít trái cây ở gần đó trước khi đến, vừa hay lại có thể đi dạo."

Lục Thủ Nghiễm nhìn cô thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói: "Được."

Song Sơ Vãn liền xuống xe, nhưng sau khi bước xuống liền cảm thấy chiếc áo khoác quân đội quá dày, cô chợt nhận ra mình vẫn còn đang mặc áo khoác của anh.

Cô vội vàng cởi ra: "Chú Bảy, cái này trả chú."

Ánh mắt Lục Thủ Nghiễm rơi vào chiếc áo khoác chắp vá lỗ chỗ trên người cô, anh liền nhíu mày: "Cháu mặc đi, đừng để bị cảm lạnh."

Sơ Vãn vẫn kiên trì nói: "Không cần đâu ạ! Vào trong thành sẽ không lạnh nữa!"

Trước đây là ở trên núi, nằm ở ngoài thành, còn ngồi trên máy kéo chạy đương nhiên là lạnh, nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.

Sau khi nghe cô nói, Lục Thủ Nghiễm đành nhận lấy nó.

Tuy nhiên, khi Sơ Vãn đưa lại chiếc áo khoác quân đội cho Lục Thủ Nghiễm, cô phát hiện ra một vết hằn trên đường viền cổ áo. Cô đột nhiên nhận ra đó có thể là do nước bọt của bản thân cô khi đang ngủ tạo thành.

Cô khẽ ho một tiếng, giả vờ như không để ý, mặt không chút đỏ trả lại cho anh.

Không còn cách nào, cô không thể mang nó đi giặt được...

Lục Thủ Nghiễm dường như không chú ý đến điều này, sau khi tiếp nhận chiếc áo khoác liền rút ví ra.

Anh lấy ra hai tờ năm nhân dân tệ và đưa cho Sơ Vãn: "Của cháu."

Sơ Vãn kinh ngạc: "Sao ạ?"

Lục Thủ Nghiễm: "Không phải cháu đi thăm bạn và muốn mua một ít trái cây sao? Những thứ trong thành phố thường đắt hơn ở ngoại ô, cháu cầm lấy mà dùng."

Cô thực sự không mong đợi điều này sẽ đến.

Thành thật mà nói, sau khi cô gả vào nhà họ Lục, những người lớn tuổi trong nhà họ Lục, bao gồm cả những người chú cùng thế hệ với Lục Thủ Nghiễm và cả những người cô, đều đặc biệt quan tâm đến cô. Riêng phần người chú Bảy Lục này, anh cũng thường xuyên đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Đương nhiên tất cả là vì nghe theo lời ông lão dặn dò, họ mới đối đãi tốt với cô.

Nhưng không ngờ bây giờ cô còn chưa lấy chồng, chú Bảy đã có ý thức muốn cho cô tiền tiêu vặt.

Cô ngượng ngùng nói: "Chú Bảy, cháu không thiếu tiền..."

Nhưng Lục Thủ Nghiễm đã nhét nó vào túi áo khoác bông của cô: "Nếu cháu muốn đến ở nhà của bạn cháu cũng được, nhưng cháu không thể sống trong nhà người ta mà không có gì. Ít nhất cháu cũng phải có một ít tiền tiêu vặt, nên hãy nhận lấy nó đi."

Dứt câu, anh liền nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, rồi nói tiếp: "Vãn Vãn, hai ngày nữa tôi sẽ hoàn thành công việc. Nhớ đến ngõ Nam Lạc Cô, ông lão ở nhà vẫn luôn nhớ đến cháu. Người đã không được nhìn thấy cháu trong một khoảng thời gian dài."

- -----------

🌈 Cập nhật thông báo tại:

FACEBOOK: https://www.facebook.com/tiemtradauso175

🌈 Ngắm những chiếc bìa xinh tại:

INSTAGRAM: https://www.instagram.com/tiemtradauso175/

🌈 Truyện được dịch chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ được dịch và đăng tải tại:

WATTPAD: https://w.tt/3fhaXxO
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.