Nguyễn Văn Hách tỉnh ngủ, tay chống trên giường muốn đứng dậy lại sờ trúng thứ gì đó ấm áp, vừa quay đầu đã thấy Tiền Hàng nằm ở trên giường, còn tay mình thì đang sờ trúng háng Tiền Hàng. Tiền Hàng bị Nguyễn Văn Hách cho một trảo như vậy cũng tỉnh lại, theo bản năng đẩy tay Nguyễn Văn Hách ra.
“Tiểu quỷ chết tiệt, cậu mò đi đâu vậy.” Tiền Hàng ngồi dậy.
Nguyễn Văn Hách bị Tiền Hàng nói một câu như vậy thì có chút ngây người, giơ tay mình lên nhìn rồi nắm nắm, ngây người xong kinh hô một tiếng, “Đường lang mi dài hơn đồ của ta, mi quả nhiên là yêu quái.”
“Tôi phi, kêu tôi đường lang cái nữa.” Tiền Hàng cho Nguyễn Văn Hách một cú đánh, “Dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt, chớ có ỳ ở phòng làm việc của tôi.”
Đại khái tâm tình Nguyễn Văn Hách tốt, bị đánh cũng không nổi đóa như hôm qua, đứng dậy muốn mặc quần áo, nhìn thấy trên người mặc quần áo không đúng lắm, còn là đồng phục của y tá.
“Đây là cái gì hả đường lang, sao ta lại mặc cái thứ này?” Nguyễn Văn Hách mặt mày rối loạn, vén vạt dưới đồng phục lên trông thấy quần lót của mình thì nhất thời đỏ mặt, “Sao không có quần, thế này ra ngoài mất mặt lắm.”
Tiền Hàng đang đánh cái ngáp, cũng cầm mắt kính bên gối mang lên, nghe thấy câu này cằm thiếu chút nữa rớt xuống, hóa ra sáng sớm Nguyễn Văn Hách rời giường đều là bình thường, còn biết mất mặt, bất quá vấn đề không ở chỗ mặc hay không mặc quần mà.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-biet-dinh/34798/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.