Nguyễn Văn Hách cầm nửa ly sữa tươi trong tay, ghé vào bệ cửa sổ xem Tiền Hàng ở bên ngoài phơi quần áo, “Bên trái bên trái xếp lại đi, tội cho mi đeo mắt kính, kính lão sao?”
“Ngậm miệng!” Tiền Hàng đang phơi vỏ chăn, kết quả nhóc Nguyễn Văn Hách này đứng nói chuyện không biết đau sốc hông, ăn uống mà còn lắm mồm ngồi chỉ huy, vừa rồi cái mông kia chắc là đánh chưa đủ mạnh, tốt nhất có thuốc độc cho cậu câm luôn.
Nguyễn Văn Hách rời khỏi cửa sổ, chốc lát sau đã trở lại, cầm trong tay một chiếc máy bay giấy, sau đó phóng về phía Tiền Hàng. Máy bay giấy bay ra mấy thước thì nhẹ nhàng rơi xuống đất, Nguyễn Văn Hách có chút tức giận lại rời khỏi cửa sổ, không bao lâu bê một đống máy bay giấy trở lại, không ngừng phóng máy bay tới chỗ Tiền Hàng. Nguyễn Văn Hách vừa phóng vừa mắng đường lang, Tiền Hàng thấy máy bay giấy một cái cũng không phóng qua khỏi đường thì cười ha ha, máy bay giấy trong lòng đều ném sạch bách, dứt khoát trèo lên cửa sổ bắt lấy lưới phòng hộ ngoài song cửa trừng Tiền Hàng mà mắng.
Tiền Hàng huy huy nắm tay làm ra tư thế muốn đánh người, mặc kệ cậu hiện giờ có phải bình thường hay không, cần phải cứng thì không thể mềm. Nguyễn Văn Hách thật sự không mắng nữa, chỉ là còn chưa leo xuống từ trên cửa sổ. Tiền Hàng tiếp tục phơi chăn, còn có cái quần lót nhỏ kia nữa. Nguyễn Văn Hách đứng ở trên cửa sổ nhìn trong chốc lát, đang muốn leo xuống thì thấy một người đi qua ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-biet-dinh/34796/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.