Ôn Thủy bị hỏi nhún nhún vai, y chưa từng nghe nói Phương Chưng với cục lông xanh này có đụng chạm gì. Tiền Tuyết đặt cơm đã mua được lên tủ đầu giường, rồi lấy cơm của Tiền Hàng cho anh. Cửa phòng bệnh lại mở ra, Hướng Cát Trình mang theo quà thăm hỏi đi vào, nói là vừa mới tan ca đã đến thăm.
“Nghe nói anh bị thương làm tôi sợ giật mình, thương thế sao rồi?” Hướng Cát Trình quan sát Tiền Hàng, khí sắc của anh xem ra vẫn tốt, chỉ là người không có tinh thần gì.
“Không sao, tiểu thương.” Tiền Hàng vỗ vỗ chăn trên bụng giả anh hùng, Nguyễn Văn Hách thấy vậy cũng vỗ một phát, làm chỗ bị thương đau tới nhếch miệng.
“Anh cũng đừng bày đặt, chuyện trong bệnh viện cũng không cần lo lắng, gần đây cũng xem như nhàn rỗi, anh an tâm dưỡng bệnh đừng để lại di chứng.”
“Vậy Nguyễn Văn Hách thì sao?” Hiện giờ anh quan tâm nhất chính là Nguyễn Văn Hách bỏ bê công việc nhiều ngày sẽ bị đuổi, không an bài Nguyễn Văn Hách dưới mí mắt mình, anh thật sự lo gia hỏa này một ngày nào đó cũng tự làm mình bị thương.
Hướng Cát Trình lộ ra thần sắc khó khăn, “Tình huống của cậu ấy có chút đặc thù, để tôi đi thương lượng với bọn họ một chút, cố gắng giữ lại công việc cho cậu ấy.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Không có gì, anh dưỡng thương cho tốt.”
Hướng Cát Trình thấy bọn anh muốn ăn cơm cũng không ở lâu, vừa vặn Ôn Thủy cũng phải về bèn cùng đi với Hướng Cát Trình. Bọn họ vừa đi, Nguyễn Văn Hách đã cáo trạng, nói bác sĩ Hướng không phải người tốt. Tiền Hàng cũng không phải không tin lời Nguyễn Văn Hách, chỉ có điều Phương Chưng và Ôn Thủy đều không đề phòng Hướng Cát Trình, hơn nữa Hướng Cát Trình chăm sóc Phương Chưng đã gần hai năm, nếu không nhìn ra Phương Chưng giả điên thì thể nào nói nổi.
Tiền Tuyết không để ý bọn họ tự mình ăn cơm, ăn no thì ném rác vào túi, “Hai, tối nay em trông anh nha.”
“Không, em trông ảnh.” Nguyễn Văn Hách là người đầu tiên phản đối.
Tiền Hàng ra hiệu Nguyễn Văn Hách yên lặng, “Bây giờ anh không sao, mấy em đều về ngủ.”
Nguyễn Văn Hách nắm đầu Tiền Hàng để anh nhìn mình, “Em ở lại, em không đi, lỡ bọn họ lại tới thì làm sao.”
“Tới thì cũng liên lụy em.” Cổ Tiền Hàng thiếu chút nữa bị bẻ gãy, “Ở đây là bệnh viện, cảnh sát cũng đã tới, bọn kia không dám tới đâu. Em xem hiện giờ em lắc la lắc lư, còn không đi về ngủ cho tôi.”
Nguyễn Văn Hách ngay cả một câu phản bác cũng không nói nên lời, hai ngày một đêm không ngủ, cậu thực sự là mơ mơ hồ hồ không tỉnh táo, nhưng chính là cậu sợ hễ tách khỏi Tiền Hàng thì cũng không thấy được anh nữa.
Tiền Hàng cầm tay Nguyễn Văn Hách nắm thật chặt, “Em yên tâm, Ôn Thủy với Phương Chưng sẽ không đi như vậy, nói không chừng bọn họ cho ai đó mai phục gần đây. Em về nhà nghỉ ngơi cho tốt, mặt xinh đẹp như vậy mà tiều tụy nhìn không đẹp, chờ em dưỡng đủ tinh thần rồi muốn tới khi nào cũng được.”
“Hèm!” Tiền Tuyết không chịu nổi bầu không khí hường phấn trong phòng nữa đành lên tiếng, “Hai người để ý tới cảm thụ với sự tồn tại của tui có được hay không? Tui tốt xấu gì cũng là một mỹ nữ sạch sẽ động lòng người, bị hai người phớt lơ như vậy mặt mũi tui còn đâu.”
Tiền Hàng lúc này mới nhớ tới em gái của anh còn ở đây, Tiền Tuyết mang ghế ra ngồi trước cửa, một bộ dáng thầy giáo hỏi học trò, “Nói đi, hai người là có chuyện gì, đặc biệt là bong bóng phấn hồng kia.”
Nguyễn Văn Hách giơ tay, “Tụi em ngủ chung một giường, chính là như vậy.”
Cái tay ngăn cản của Tiền Hàng dừng lại giữa chừng, anh đã sớm biết quản không được cái miệng chết tiệt này của Nguyễn Văn Hách.
“Hai ~ tụi mình nói chuyện nhân sinh một chút nhỉ?” Bộ dạng cười híp mắt của Tiền Tuyết thật sự là có thể mê đảo không ít tiểu nam sinh, nhưng mà Tiền Hàng thì lại cảm thấy rất là hoảng.
Tiền Tuyết đứng dậy đi đến bên giường bệnh, tay đè lên giường, chỉ cần dời thêm nửa bước là có thể chạm đến vết thương của Tiền Hàng, “Hai, thành thật nói đi, ngoại trừ ngủ còn làm gì khác không?”
“Tiểu nha đầu đâu ra nhiều chuyện như vậy.” Tiền Hàng nói câu này đơn thuần là thêm can đảm cho chính mình.
“Không cần sợ, dù sao đệ đệ cũng sờ rồi mà, còn sợ gì?” Câu phía sau chuyển hướng về Nguyễn Văn Hách, như là bảo nói thì đã nói rồi còn sợ gì nói hết.
Nguyễn Văn Hách quả nhiên bị lừa, hưng trí bừng bừng nói chuyện cậu đẩy ngã Tiền Hàng, Tiền Hàng lại cảm thấy cái bản mặt già của mình lại mất hết rồi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên che mồm Nguyễn Văn Hách, gia hỏa này những lúc nên ngốc sao lại thông minh như vậy.
“Hai, em đánh giá cao anh rồi, hóa ra anh nằm dưới.” Tiền Tuyết thực sự cho rằng Nguyễn Văn Hách là người nằm trên, mặt đầy biểu tình anh căn bản không được.
“Em, em ấy cưỡi ngựa.” Tiền Hàng che mặt nói, mặt mũi này thật sự không còn nữa, dựa vào cái gì đêm hôm lại nói chuyện này với em gái.
Nguyễn Văn Hách lúc này hồ đồ rồi, hỏi cưỡi ngựa là gì. Tiền Hàng sao có thể giải thích, chỉ có thể ngậm miệng không đáp. Tiền Tuyết ở một bên phá đám, lại muốn từ trong miệng bọn họ moi ra tin giật gân.
“Được rồi, em đừng quậy nữa, cùng Văn Hách về đi, trên đường cẩn thận chút.” Tiền Hàng thật không muốn trả lời nữa, tựa như quần áo mình mặc bị Tiền Tuyết lột xuống từng lớp từng lớp, thật là bí mật gì cũng không còn.
“Hai, anh không sợ em gái em đây bị hại à? Cô nam quả nữ đó.” Tiền Tuyết nói như đùa.
“Anh còn sợ em đả thương Văn Hách kìa.” Em gái nhà anh là người thế nào, gặp sắc lang dám cướp sắc, gặp cường đạo dám đánh cướp, du côn chặn đường cũng dám đánh lại, không có chuyện gì là cô không dám.
Mặc dù biết Tiền Hàng cũng đang nói đùa, nhưng mà Tiền Tuyết cũng lo lắng Tiền Hàng không cách nào ở bệnh viện một mình. Tiền Hàng khăng khăng bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi, bọn họ cũng đành phải trở về.
Tiền Hàng nằm trên giường không ngủ được, trong phòng tắt đèn tối đen, trên cửa có ô cửa nhìn thấy thỉnh thoảng có người đi ngang qua, liên tục không ngừng nghỉ. Anh nhắm mắt lại thầm nhủ bản thân không ngủ được cũng phải ngủ, không nghỉ ngơi cho tốt thì vết thương này của anh sẽ lành rất chậm.
“Giường 64 ấn nút gọi rồi.”
“Đi gọi bác sĩ, giường 64 không xong rồi.”
Tiền Hàng vừa mới ngủ được một chút, bên ngoài lại bắt đầu ồn ào lên, tiếng bước chân lộn xộn cũng làm anh không cách nào đi vào giấc ngủ, anh nhìn cửa, bóng người thoảng qua rất vội vàng.
Xem ra hôm nay không cần ngủ nữa, Tiền Hàng vừa nghĩ thế vừa nhắm mắt lại, rất nhanh nghe thấy tiếng khóc ở bên ngoài, xem ra giường 64 thật sự không xong rồi. Người nhà của người chết khóc một trận rồi yên tĩnh lại, Tiền Hàng lại có chút buồn ngủ.
Trong lúc ngủ mơ màng, Tiền Hàng mơ hồ nghe thấy bên tai có người nói chuyện, còn có tiếng bước chân rất nhẹ, xì xà xì xầm có chút ồn cũng có chút dọa người. Lần này Tiền Hàng triệt để ngủ không được nữa, phòng bệnh tối thui chỉ có một mình anh, cách vách vừa mới khóc nháo xong, có khi nào có ma không?
Tiền Hàng hơi hơi nhúc nhích, miệng vết thương có chút đau, khiến cho đầu óc anh còn tỉnh táo hơn. Anh không quen với bên ngoài yên tĩnh đến thế, trong TV xuất hiện cảnh như là thứ kia sắp… anh thật sự không dám nghĩ bậy nữa, nắm chăn trùm lên đầu niệm A Di Đà Phật, niệm tới niệm lui thầm mắng con nhóc Tiền Tuyết, nếu không phải cô thường kể chuyện ma, anh cũng không đến mức sợ ma.
“Đừng bắt tui đừng bắt tui đừng bắt tui…” Tiền Hàng trốn trong chăn nhỏ giọng lầm bầm.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Tiền Hàng cứng đờ người. Y tá kiểm tra phòng nghe thấy tiếng động thì đi đến bên giường, Tiền Hàng còn tưởng là không có ai, lại bắt đầu lầm bầm đừng bắt anh. Y tá giật mình, bệnh nhân hẳn đã ngủ say, vậy ai đang nói chuyện? Cô la a một tiếng chạy ra ngoài. Tiền Hàng cũng sợ, tiếng thét của ma nữ muốn dọa người khác xa so với anh tưởng tượng.
Tiền Hàng len lén vén tí chăn, cửa phòng bệnh đang đóng, nhưng ngoài cửa lại có người, là một người đàn ông. Anh ta đưa lưng về phía phòng bệnh, mặc quần áo người bình thường. Lúc này người đàn ông bên ngoài mở cửa tiến vào, Tiền Hàng giơ tay sờ thiết bị gọi người ở đỉnh đầu, sờ nửa ngày cũng không sờ được. Người đàn ông đóng cửa lại xông vào, đè tay Tiền Hàng bảo anh đừng nhúc nhích đừng kêu lên, Tiền Hàng biết rõ đây là giọng của ai.
“Anh không phải tới thăm bệnh chứ hả, Vương Minh?”
Vương Minh liếc trộm ngoài cửa, “Tôi chỉ muốn hỏi anh một việc.”
Tiền Hàng không giãy giụa lung tung, nếu như Vương Minh muốn gây bất lợi cho anh, lúc nãy vừa tiến vào gã đã có thể hành hung anh một trận.
“Đồ ở đâu?” Vương Minh nhỏ giọng hỏi, rất sợ làm cho người trong bệnh viện chú ý.
“Anh giả điên ở trong bệnh viện là vì thứ đó?” Xem ra tập văn kiện kia thật rất quan trọng, ai cũng muốn có.
“Bớt nói thừa, đồ đâu?” Một tay kia của Vương Minh đè lên bụng Tiền Hàng, biết có vết thương nên hơi dùng lực.
“Không ở chỗ tôi, chỗ Ôn Thủy.” Tiền Hàng rất thoải mái mà thông báo, sức lực của Vương Minh không lớn, nhưng vết thương của anh là thương mới hơi dùng chút sức đã đau.
Vương Minh cũng không có thu tay lại, lại dùng thêm chút lực, “Bớt gạt tôi, chính là ở chỗ anh.”
Tiền Hàng đau tới nhếch miệng, đầu ứa mồ hôi lạnh, “Nếu anh không tin tôi cũng không còn cách nào khác, cái hôm mà tôi xảy ra chuyện đồ đã được lấy đi rồi.” Anh nhìn ra Lý Cường chỉ dám động thủ với Phương Chưng, mới dám nói ra tên Ôn Thủy.
“Anh tốt nhất là nói thật.”
Vương Minh lưu lại lời cảnh cáo rồi rời đi, Tiền Hàng thở phào, miệng vết thương thật sự đau đành nhấn nút gọi y tá. Y tá đến phòng bệnh, kiểm tra xong thương thế của Tiền Hàng rồi băng bó lại cho anh, vừa băng bó vừa dặn Tiền Hàng hai ngày này đừng lộn xộn. Y tá làm xong lại đi, Tiền Hàng nghĩ sáng sớm mai phải gọi điện thoại cho Ôn Thủy nữa, báo cho y biết chuyện Vương Minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]