Phương Chưng vừa ăn bánh bao vừa nhìn Nguyễn Văn Hách và Tiền Hàng, Tiền Hàng tạm thời không động đậy được, Nguyễn Văn Hách liền đút cháo cho anh ăn, nhìn cảnh đó khiến cho hắn đỏ cả mắt.
“Anh làm sao vậy, cái vẻ mặt đi về phải rửa mắt kia là sao.” Tiền Hàng cố ý kích thích Phương Chưng.
“Tình địch câm miệng, mi quả nhiên biết yêu pháp, mau trả Tiểu Văn Văn bình thường lại cho ta.” Phương Chưng múa ra tư thế Ultraman với Tiền Hàng, làm anh mém nữa cười bò.
“Anh nói chứ chú bị thương cũng không báo cho người nhà?” Phương Chưng không thấy Tiền Hàng gọi điện thoại cho ai cả.
Tiền Hàng xuất thần nhìn trần nhà, “Họ ngồi xe tới mất năm sáu tiếng, quá phiền phức. Thương thế của tôi cũng không nặng, dưỡng vài ngày là khỏi thôi.”
“Chú em chú giỏi, làm bằng sắt à?” Phương Chưng giơ ngón cái, “Ba nhát còn không nặng à, chú biết bệnh viện truyền cho chú bao nhiêu máu không? 2000CC, trễ chút nữa là trực tiếp đi gặp Diêm Vương luôn đó.”
Tiền Hàng hơi sửng sờ, anh bị bắt lên xe, đám người kia hỏi đồ ở đâu. Tiền Hàng biết dù anh có nói hay không cũng sẽ không có kết cục tốt, nên rất có cốt khí mà nói ở chỗ cảnh sát. Quả nhiên đám người kia gấp lên, một kẻ móc dao ra, hướng về phía ngực và bụng của anh mà đâm. Cũng may anh học y biết rõ điểm yếu cơ thể ở đâu, biết mấy nhát này kề nhau bèn liều mạng tránh chỗ yếu hại, đám người kia đại khái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duoc-biet-dinh/1873508/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.